Tiếng gió. Vần vũ, rít gào trên mái. Tưởng những sợi gió rất nhẹ đan vào nhau, va đập vào vách. Không tràn trề như những đợt gió sảng khoái của thảo nguyên Mãn Châu.
Tiếng vó ngựa ngoài phố. Lộc cộc, lộc cộc. Thưa thớt và chậm rãi. Chẳng hùng dũng, tự do như những ngày ta còn rong ruổi trên đại ngàn.
Ta bao năm xa Mãn Châu cũng là từng ấy năm không thể mộng mị về chốn cố hương. Giấc ngủ của ta vì thế luôn chập chờn, chẳng khi được an ổn.
Nhưng hôm nay, mộng đưa ta về lại đại ngàn ngập nắng. Trong mộng, ta mơ hồ thấy bóng ngựa phi tới cùng giọng nói vút lên trong gió:
" A Nhiên, ta dẫn ngươi đi một chỗ."
Nam tử một thân Hồ y cưỡi trên lưng hắc mã, tóc dài tán loạn buông thả. Miệng cười phong trần, ánh nhìn kiên định chứa cả đất trời chiếu ta hướng tới.
Ta mỉm cười ôn nhu, miệng đáp " Ân" ưng thuận, rồi tiêu sái nhảy lên lưng ngựa. Ta và hắn cứ thế cưỡi ngựa mà đi, đến khi khuất dạng trong vùng ánh sáng.
Lúc tỉnh giấc, ta ngẩn ngơ mất một ngày. Ta cư nhiên mơ về hắn. Những tưởng đáy lòng đã hóa tro tàn, thì ra hắn vẫn nằm đâu đó trong tâm can.
Chỉ có ta đã thôi tưởng niệm.
" Tiểu Dao, em mang cho ta ít nước ấm"
Cất giọng khàn khàn cho gọi nha hoàn bên người tới,ta chở mình ngồi dậy. Có tiếng đáp vọng từ ngoài màn trướng cùng tiếng chân mỗi lúc một gần.
Cửa màn được vén lên, kéo theo đó là tiếng nói rất khẽ cùng một thau nước được đưa tới :
" Phu nhân, người tỉnh."
Ta im lặng nhìn mặt nước, vết bầm trên khóe môi đã tiêu đi không ít. Dung nhan cũng không đến nỗi quá tệ.
Thấy ta ngẩn người không đáp, Tiểu Dao bên cạnh thở dài. Em cầm chiếc khăn đứng cạnh bên ta hồi lâu, cuối cùng không nhịn được liền nói:
" Phu nhân, thứ cho em nhiều lời. Nhưng chuyện hôm qua, có chăng là vương quá tức giận nên mới... mới "
" Mới đánh ta sao ?"
Ta thản nhiên tiếp lời, em im lặng không đáp. Lại nhớ hắn vì Mạc Nhan kia cho ta một bạt tai đau điếng, thâm tâm không nhịn nổi chua xót . Giấc mộng kia tốt nhất không mơ nữa. Nam tử kia ...tốt nhất không nhớ nữa.
Rửa mặt, thay y phục xong xuôi, ta theo thói quen lôi sách ra đọc. Đọc chưa tới nửa trang, cơn buồn ngủ cư nhiên ập tới. Thời tiết bây giờ vào thu khiến con người ta không khỏi cảm thấy dễ chịu, ta híp mắt ngáp một tiếng. Bản thân uể oải buông sách, thản nhiên chống tay ngủ gục.
Thẳng đến khi dùng ngọ thiện, Tiểu Dao kéo ta mơ màng ngồi dậy dùng bữa. Nhìn đĩa điểm tâm đủ màu, bụng có chút trướng, cổ họng nghẹn lại. Ta quay người nôn khan. Tiểu Dao bên cạnh vội vàng xoa lưng cho ta, miệng liên hồi cho truyền đại phu.
Ta sững sờ chặn ngực, cảm giác này, có phải ta đã ... ? Nửa vui mừng, nửa lo sợ. Nhưng người đầu tiên ta nghĩ tới là hắn. Nếu hắn biết có phải cũng hoan hỉ như ta?
YOU'LL ALSO LIKE
[CaoH - Edit] Nữ Phụ Pháo Hôi Muốn Độc Sủng...
2.6M
90.1K
Tên truyện: Nữ Phụ Pháo Hôi Muốn Độc Sủng Tác giả: Hoảng Nhiên Nhược Mộng Thể loại: Thể loại: Nguyên sang, Ngôn tình, Hiện đại, HE , Tình cảm, H văn, Ngọt sủng, Song khi...
《Full - Nữ Phụ》Sau Khi Ly Hôn Với Nhân Vật P...
1M
68.2K
➤Tên gốc: 和反派离婚之后 - Cùng phản phái ly hôn chi hậu ➤Tác giả: 木妖娆 - Mộc Yêu Nhiêu ➤Số chương: 101 chương ➤Thể loại: Ngôn tình, nữ phụ, xuyên không ➤Convert: Tiểu Lê Nh...
criminal | kth
464K
30.2K
Chúng ta sinh ra đều không thể nào quyết định số phận của riêng mình. Em cũng vậy, anh ta, gã ta hay cô ta cũng thế. Số phận vốn dĩ đã an bài, chỉ là một trong số chúng...
《EDIT - HOÀN - ĐANG BETA》 DƯ ÂM - TRẦN VỊ MÃN
87.1K
3.6K
*TRUYỆN CHỈ ĐĂNG DUY NHẤT TẠI WATTPAD Maison de I'hortensia (@NhacuaHortensia)* TÊN TRUYỆN: DƯ ÂM 余音 TÁC GIẢ: TRẦN VỊ MÃN 陈未满 ĐỘ DÀI: 30 CHƯƠNG + 5 PHIÊN NGOẠI NHÂN VẬ...
Cực Phẩm Tiểu Thư
341K
4.7K
Cực Phẩm Tiểu Thư ( Mỹ nữ dâm đãng trời sinh ) Tác giả: Ốc sên 🐌 Thể loại: Ngôn tình, hiện đại, lãng mạn, SM, NP. Câu chuyện kể về Mã San San - một tiểu thư ăn trắn...
Cách nuôi dưỡng bệnh kiều
51.4K
3.8K
Tác giả: Phế Danh Quân Convert: Khoá luận tốt nghiệp được 9 điểm Edit: nhtt1225 Một chuyện ngoài ý muốn làm Diệp Trăn Trăn xuyên đến cổ đại, còn ngơ ngác rơi vào một cái...
Ta thấp thỏm như ngồi trên than nóng, mãi đến khi đại phu cho hay thật sự ta mang hỉ mạch. Ta hạnh phúc tột độ, nhưng rồi lòng bất chợt trùng xuống. Ông trời thật biết trêu ngươi, ta và nàng ấy lại cùng hoài thai. Lỡ hắn vì chuyện này không cao hứng, mẫu tử ta cũng khó lòng sống sót.
Nghĩ ngợi hồi lâu, ta quyết định giấu kín việc này. Ngoắc tay gọi Tiểu Dao lại gần dặn dò em đôi ba câu, em liền cùng đại phu đi ra ngoài nói chuyện. Lúc sau ta thấy Tiểu Dao trở vào, em trầm tư hồi lâu rồi nhẹ nhàng cất lời:
" Đại phu nói, việc phu nhân mang hỉ mạch có thể giúp người che giấu , nhưng hắn nói giấy không thể gói được lửa, qua một thời gian, người vẫn là nên tự nói đi."
Ta im lặng ra chiều đã hiểu rồi khẽ phất tay cho em lui ra. Bản thân suy nghĩ đến mơ màng ngủ vùi.
Thời gian cứ thế bình đạm trôi, ngày lại ngày, tháng xen tháng, ta quẩn quanh nơi sương phòng của mình, cảm nhận hài tử trong bụng lớn lên. Mỗi ngày sẽ thuận miệng kể cho nó một câu chuyện. Những câu chuyện về đại ngàn biêng biếc. Hơn ai hết, ta khao khát muốn cho nó thấy Mãn Châu bao la, những đàn ngựa hoang rong ruổi, nắng và cát chảy trôi bất tận.
Nghĩ đến sau này có thể dẫn hài tử về lại, tâm vui sướng không thôi.
Nhưng rồi, mọi mộng tưởng, mọi tâm tư đều hóa tro tàn sau đêm trung thu năm ấy
Ta còn nhớ trăng sáng vằng vặc, đổ một trận hàn quang nhờ nhờ xuống trước sân nhỏ. Ta im lặng đợi Tiểu Dao vấn tóc, mắt mông lung nhìn trăng kia.
" Tiểu Dao, em biết không ? Mãn Châu cũng có những đêm rằm. Vào rằm chúng ta có tục Khai Chi, nam nữ yêu nhau đêm ấy liền hội ngộ. Nữ kết vòng hoa lan cho người mình thương mến, nam nếu ưng thuận lại đội đầu."
Ta mơ mơ hồ hồ kể chuyện, mắt dần nhuốm ánh rằm mà nhu hòa.
" Vậy phu nhân, vòng kia người tặng cho ai?"
Tiểu Dao cười đầy trêu trọc nhìn ta.
" Lỡ hẹn nguyện vong tình tam sinh."
Câu nói ấy văng vẳng trong đầu ta khiến tâm này bất chợt nổi bi thống. Ta rũ mắt nhìn cây trâm gỗ trên bàn, miệng đắng tới khô khốc.
" Vòng kia.. không tặng nổi nữa."
Nói rồi rời đi tầm mắt, ta tươi cười nhìn Tiểu Dao :
" Chúng ta mau đi thôi không muộn mất"
Em "Ân" một tiếng như đã biết, một tay nhanh nhẹn đỡ ta đứng lên. Một chủ một tớ hướng thẳng tới yến phủ.
Hoa viên trong phủ được điểm tô bằng cơ man là đèn lồng với đủ mọi hình dáng, ta một bên ngây ngẩn ngắm nhìn, tầm mắt vô tình rơi xuống nơi đài cao, tâm lại thức thời trùng xuống.
Người ta nhớ mong ngay kia thôi. Vẫn một kiện áo bào đen thẫm, vẫn mày kiếm nhu tình cùng mắt ưng ngập bão, vẫn một phiến ngọc mã não dắt đai lưng. Chỉ là người còn mà tâm khuất. Hắn bấy giờ nhẹ nhàng kéo nữ tử bên cạnh vào lòng, khe khẽ xoa mi tâm đang cau lại của nàng, miệng thì thầm " Ngoan".
Cổ họng bỗng ứ đầy như ai bóp, ta ngẩn ngơ ngắm nhìn nam nhân kia. Cảm xúc tựa thủy triều dồn dập đánh tới.
Năm ấy, có người từng đối ta như thế.
Năm ấy, ôn nhu này, ánh mắt này, thì thầm này đều đặt nơi ta.
Thoáng cái, tựa đã mấy đời người.
Cười nhạt, ta ngước đôi mắt có chút mờ nước lên nhìn trời đêm, nhẹ nhàng hít sâu một tiếng.
Trời này rộng như thế, ưu sầu ái ố liền cất lên cao cao kia, không chạm tới sẽ không đau nữa.
Ta nhủ thầm rồi cúi xuống uống cạn ly rượu trước mặt. Chất lỏng cay nồng tràn vào bụng khiến ta bất chợt cau mày, rượu xót thấu tâm.
Vừa nâng mắt, ta bắt gặp ánh nhìn chăm chú của Hịch Vương phía đối diện, trong lòng có chút giật mình.
Thấy y cười tựa tiếu phi tiếu, tiêu sái nâng ly hướng ta uống cạn, bản thân không khỏi có chút buồn cười. Ta sau đó liền bắt chước y tiêu tiêu sái sái mà đáp lễ.
" Phu nhân, người vẫn nên tiết chế lại, rượu kia không tốt cho hài tử "
Tiểu Dao bên cạnh thấy ta một hơi uống cạn liền lo lắng ra mặt.
Ta hơi nghiêng đầu, thần sắc bị rượu làm cho không tỉnh táo, đang định đối em vài câu trêu trọc.
" Choangggg "
Bỗng đâu có tiếng ly vỡ, kéo theo đó là thanh âm rít dài từ trên đài cao kia. Vừa lúc nâng mắt, ta bắt gặp vĩ bàng người kia là bão tố cùng sát khí ngập trời.
" Ai ? Kẻ nào to gan hạ độc vào trà ? "
Ta nhất thời kinh hãi ngẩng nhìn Mạc Nhan lúc bấy giờ đang ôm bụng thở dốc, ô ô khóc, linh cảm không lành trong lòng bất chợt dấy lên. Chuyện này, có khả năng là nhắm vào ta.
Cùng lúc đó, hai tên lính hầu nhấc một cung nữ tiến vào, đồng loạt quỳ xuống trước mặt hắn, dõng dạc thưa :
" Bẩm Vương, thuộc hạ bắt được tiện tỳ này hành vi lén lút, theo dõi thì thấy ả định trốn, nhưng chưa ra đến cửa đã bị chúng hạ tóm được."
"Nói ? Là ai sai khiến ngươi"
Hắn dường như đã mất hết kiên nhẫn, hướng ả gầm lên.
Nữ tì dưới đất kinh sợ ngước nhìn người trên cao kia, run rẩy khóc rống :
" Nô tì biết tội, là nô tì sinh lòng ghen tức với Vương Phi, không ai sai khiến. Nô tì nguyện lấy cái chết đền tội. Xin Vương chút giận lên mình nô tì ...ô ô"
Vừa nói vừa đảo tầm mắt lên người ta. Trong lòng ta thầm cười nhạt một tiếng, Mạc Nhan nàng cũng thật cao tay.
Nhận thấy ánh nhìn của ả, hắn bỗng cười gằn, đối ta lạnh nhạt hỏi:
" Là ngươi làm ? "
" Không phải ta làm "
Rồi chẳng cần đợi thêm một câu phân minh, hắn từ trên đài cao kia hạ xuống trước mắt ta. Con ngươi quầng lửa, một tay hắn dùng toàn bộ ấm trà hướng miệng ta dốc cạn. Nước trà bỏng rát chảy dọc theo cổ họng, tâm ta tựa cây non, bị nước kia xối đến lụi tàn. Hốc mắt ta nóng muốn phát hỏa, nước mắt ồ ạt rơi.
Không không,ta phải tỉnh táo. Hài tử của ta, hài tử chưa thành hình của ta, nó cơ hồ đang khóc nháo, điên cuồng giãy dụa muốn thoát ra. Ta run rẩy nhìn máu dưới hạ thân chảy dài trên nền tuyết, cực lực yếu ớt mà níu lấy vạt áo hắn.
" Lăng, cứu con ta, van cầu ngươi .."
Cứu hài tử của chúng ta. Câu nói chưa kịp thốt ra ấy đã nhanh chóng bị cái quay đầu tàn nhẫn của hắn đánh vụn, ta ngẩn người nhìn hắn bế nàng rời đi, tâm nát bấy theo chân người. Trong lòng còn gì ? Có chăng là huyết nhục mơ hồ. Hình ảnh cuối cùng trước lúc thiếp đi chỉ còn trăng kia sáng vằng vặc.
Lúc ta thanh tỉnh cũng là ngày hôm sau. Tiểu Dao nói ta đã mê man 1 ngày 1 đêm. Có gì đâu, sao em lại khóc? Ta chỉ ngủ một giấc, dậy rồi mọi chuyện liền ổn thỏa. Có gì đâu, sao trước mặt ta một mảnh mù mịt.
Đưa tay sờ lên mặt, ta những tưởng là một màn nước, nhưng kinh ngạc chạm vào là hư không. Thì ra, ta sớm đã chẳng còn nước mắt.
Ta khẽ trở mình, thấy Tiểu Dao cơ hồ là một túi nước, em khóc đến không thể thở nổi, trên trán là một mảnh bầm tím lớn.
" Phu nhân, người đừng im lặng như thế. Người nói gì đi, người đừng làm nô tỳ sợ."
" Ta muốn nhìn hắn một chút..."
Có lẽ vì lâu ngày không mở miệng nói chuyện, cổ họng có chút đau rát, một câu kia cũng trở nên vô cùng khó khăn.
Tiểu Dao kinh ngạc nhìn ta. Em biết " hắn" mà ta đang nhắc đến là ai.
" Phu nhân, người vẫn là không nên nhìn, là thiếu gia đoản mệnh, nhìn rồi sẽ đau lòng"
" Ta thật sự rất muốn nhìn hắn.."
Thấy thái độ kiên quyết của ta, Tiểu Dao lảo đảo đứng lên, một lúc sau em trở lại trên tay yên lặng cầm một mảnh khăn trắng.
Ta run rẩy đón lấy mảnh khăn kia. Tâm nhất thời loạn thành một đoàn, tay nhẹ nhàng lật giở từng góc khăn. Hài tử của ta im lặng nằm gọn trong khăn, hắn thật nhỏ bé. Lòng đau muốn bạo, tâm điên cuồng gào thét nhưng tất cả thốt ra chỉ là những lời vô nghĩa:.
" Là nương không tốt, hài tử ngoan của nương, là nương không tốt.."
Có phải hắn đang khóc, hắn chưa kịp mở mắt nhìn thế gian này có mấy bao la, chưa kịp nhìn ta có bao phần mong chờ hài tử hắn.
Tiểu Dao bên cạnh nhìn ta lẩm bẩm đến xuất thần, em ôm ghì lấy ta nấc nghẹn:
" Phu Nhân của ta a, người sao mệnh lại khổ như vậy, phu nhân a, ô ô"
Trước mắt mọi vật trở nên thật mơ hồ, ta yên lặng ngoái trông chậu hoa lan bên cửa sổ. Tự lúc nào, hoa đã rụng hết chỉ còn lại cây con trơ trụi. Phải chăng lòng này cũng như hoa đây ? Vùi xuống đất kia chẳng thấy bóng...
***
A Nhiên cứ thế đờ đẫn một tháng trời.
Phần lớn thời gian nàng giam mình trong sương phòng, thơ thẩn chăm chậu hoa lan nơi cửa sổ.Chiều chiều lại ngang mộ hài tử săn sóc, chuyện trò. Thi thoảng trong những đêm không thanh tỉnh, nàng điên cuồng giãy giụa, nói bản thân phải về Mãn Châu.
Mãn Châu lộng gió, Mãn Châu cố hương, Mãn Châu của riêng A Nhiên và Khán Lăng.
Khán Lăng không về, Mãn Châu đìu hiu.
Những đêm trường, nàng mộng thấy bản thân vãn hồi ngày hắn đột nhiên biến mất. Cảm giác lồng ngực muốn nổ tung, A Nhiên cơ hồ thấy lại chính mình điên cuồng thúc ngựa thét gọi. Mãn Châu bao la, Khán Lăng hắn ở đâu bây giờ?
Những giấc mộng nối tiếp nhau, kéo A Nhiên đến đất Lã trong những ngày đầu. Kinh thành xa hoa, người ngựa tấp nập. Nàng thấy mình ngơ ngẩn ngắm nhìn: nào phố, nào đèn, nào gạch, nào lụa. Chẳng như Mãn Châu, chỉ có vó ngựa cùng cát vàng cuồn cuộn chảy.
Mộng xoay vần, nàng thấy Lăng cùng cô nương nọ trên phố. Hắn cười thật rạng rỡ, nụ cười mà trước nay chỉ dành cho mình nàng. A Nhiên khi ấy vội vã đuổi theo. Mặc nàng thét gọi, mặc nàng khóc nghẹn, hắn căn bản chưa từng quay đầu....
Là nàng ngu muội, cố chấp tìm mọi cách gả cho hắn. Nhớ ngày đó, nàng liều mình đỡ một tên kia, dùng nửa mạng này để cầu xin hắn thú nàng. Đáp lại chỉ là ánh nhìn ghét bỏ cùng sự xa cách của người.
Nàng nhớ mình đã từng hèn mọn quỳ xuống, run rẩy hướng hắn mà thì thào:
" Lỡ hẹn nguyện vong tình tam sinh "
Hắn vì câu nói kia lại chấp nhận thú nàng. Nàng nhớ bản thân vui sướng đến quên đi vết thương nơi ngực đang túa máu.
Nàng đã từng khờ dại nghĩ rằng " Khán Lăng thật sự không quên ta...". Hóa ra, nàng chỉ là một chấp niệm. Hắn nói nàng khiến hắn hoài niệm về một vị cố nhân.
Nàng nhớ bản thân cười dài trong đêm động phòng vắng bóng tân lang.
" Kính người một chén, bách niên giai lão
Kính ta một chén, hoan hỉ tuế tuế niên niên"
Một hồi vân phong , thứ còn sót lại có chăng là câu nói trong đêm nọ.
" Lăng, ngươi quên rồi. Vậy ta cũng nguyện không nhớ nữa "
Mộng tan, A Nhiên yên lặng xuống giường, ngước thấy chậu hoa lan đã trổ nụ. Nàng thanh thản cười nhẹ một tiếng.
Hiếm khi thấy tâm tình phu nhân tốt như vậy, Tiểu Dao liền ngâm ngâm cười chải tóc cho nàng. A Nhiên nhìn gương mặt phản chiếu trong gương, không khỏi thảng thốt, nàng quả thật là một con ma ốm.
Tiểu Dao thấy tâm sự nơi đáy mắt nàng ,nhẹ giọng an ủi rồi tiện tay ngắt một bông hoa lan gài lên tóc kia, giờ dung nhan nàng mới thêm được đôi phần sức sống, A Nhiên khe khẽ mỉm cười nhìn người trong gương, tay không khỏi vuốt ve đóa hoa.
Ngỡ là một ngày bình yên khác trôi qua cho đến khi Khán Lăng ghé qua sương phòng nàng.
Hắn vậy mà hao gầy đi , nơi đáy mắt thoáng hiện lên vài tia chua xót nhưng rất nhanh chóng được lấp đầy bằng mỏi mệt.
Hai người yên lặng nhìn nhau, gần trong gang tấc mà tựa như vạn kiếp chảy trôi qua trước mắt.
" Mạc Nhan, nàng sinh non"
Cuối cùng, vẫn là hắn lên tiếng cắt đứt bầu không khí quỷ dị. A Nhiên khẽ trững lại, nàng im lặng nhìn hắn, cất giọng bình thản đáp:
" Ta không làm"
Nàng thoáng thấy bóng người cao lớn kia khẽ co rút, mâu quang sốc lên một tia đỏ quánh tựa như thống khổ, tựa như tội đồ lại cơ hồ như trốn tránh.
Người kia hơi cúi đầu, thông khổ đối nàng khàn khàn nói :
" Hịch Vương, hắn có thuốc. Hắn nói muốn ngươi đến bầu bạn."
Tâm nàng triệt để tĩnh lặng. Tiếng tim đập dù nhỏ nhất cũng chậm dần rồi tắt ngấm. Trong lòng còn gì, có chăng là bi thương không thành lời. Tất cả ưu sầu hỉ nộ ái ố cứ thế quăng lên chín tầng mây.
" Chỉ cần ta đi đúng không? "
Thân ảnh đối diện cực lực khắc chế co rút, yếu ớt phun ra hai chữ " Đa tạ "
Nàng nhẹ nhõm cười. Đoạn nghiệt duyên này cuối cùng vẫn là buông bỏ đi.
Ngày nàng đi, tuyết rơi trắng trời. Nhìn kiệu lớn tám người khênh mà Hịch Vương an bài, nàng không khỏi bật cười. Tiểu Dao bên cạnh rưng rưng nước mắt, cẩn thận đỡ nàng lên kiệu. Một đường đến phía Bắc, nàng chưa từng quay đầu nhìn lại.
****
Những ngày ở Hịch Phủ là những ngày thanh tịnh nhất trong cuộc đời ta. Hịch Vương chưa từng ép buộc ta điều gì, chỉ yên lặng bầu bạn.
Ta cứ thế ngây người ở Hịch Phủ hai năm tám tháng, hai năm tám tháng lãng quên tất cả những đau thương ngày trước.
Cho đến một đêm, ta giật mình tỉnh giấc trước đôi mắt ngập cuồng vọng của y. Con ngươi kia hằn lên tham luyến cùng toan tính. Y lẳng lặng nhìn ta, rồi nở một nụ cười quỷ dị; y rút từ trong ngực ra một chiếc khăn thêu. Ta kinh ngạc mở lớn hai mắt, khăn kia là của ta.
" Tam sinh hữu hạnh ngộ kiến nhĩ
Tung nhiên bi lương dã thị tình " (*)
(*) Dịch: Tam sinh may mắn được gặp quân
Cho dù đau thương cũng là tình.
" Hay cho câu "tung nhiên bi lương dã thị tình". Nàng đối với hắn quả nhiên rất thâm tình"
" Còn hắn nhớ thương nàng đến mất tỉnh táo rồi, không ngày nào không cho gửi bồ câu đến truyền tin. Mà Khán Vương từ thưở thiếu thời vốn nổi danh khôn ngoan nay vì một nữ nhân loạn đến mức mất ba thành quách"
" Nàng nói xem phải ngu xuẩn đến mức nào mới không nhận ra tâm mình cơ chứ. Khán Lăng a Khán Lăng"
Ta yên lặng cúi đầu, sững sờ đến mở trừng hai mắt,bả vai không ngừng run lên. Y khanh khách cười:
" Một mối thâm tình như thế? Nàng nói xem, nếu bổn vương dùng nàng đe dọa hắn, có phải hắn liền hai tay dâng lên ta phương Nam kia không ? "
Ta kinh ngạc ngẩng đầu, chán ghét mắng hai từ:
" Hỗn đản !"
Y cười điên cuồng, trong mắt là bạo ngược ,ánh nhìn ôn nhu dành cho ta bấy lâu bất chợt hằn tơ máu. Hịch Vương nhanh chóng cởi ngoại bào rồi đè lên người ta.
" Vậy bổn vương sẽ hảo hảo yêu thương nàng cho nàng nếm tư vị của hỗn đản."
Trong lúc quẫn bách, ta nhắm mắt hướng mặt y đánh tới. Ta thấy người phía trên liền ngưng động tác, bản thân vì kinh sợ mà ngây ngẩn. Y phẫn nộ nắm lấy tóc ta giật mạnh ra phía sau, gầm lên " Tiện nhân". Rồi thẳng tay tát lên mặt ta một cái khiến má phải ta đau rát, nước mắt trực rơi xuống. Trong mơ hồ ta nghe thấy loáng thoáng bên tai y liên tục lẩm bẩm
" Ngươi không phải nàng, tuyệt đội không phải nàng "
Y tức giận túm tóc ta lôi một đường đến phòng chứa củi.Nhưng ta thật không ngờ sau đấy bị y biến thành một xích nhân. Dây xích lạnh giá đâm thẳng vào nguồn mạch nơi cổ tay khiến ta đau đến chết lặng, môi dưới bị cắn đến nát bấy. Ta đau đến cuộn người thành một đoàn, thở dốc hướng y nói:
" Ngươi điên rồi."
" Phải,ta điên rồi. Nên cứ ngoan ngoãn ở lại bên người ta, ta sẽ cho ngươi thấy ai mới là người ngươi nên tôn thờ"
Ta yếu ớt cười một tiếng. Cuối cùng vẫn là vì hắn mà gánh lấy khổ sở này. Hai tay kia ngày một đau nhức cùng tinh thần căng thẳng quá độ khiến ta nhanh chóng mê man.
Cứ thế thiếp đi ,không biết bao lâu, ta mơ hồ thấy Tiểu Dao trước mắt, em run rẩy quỳ dưới đất khóc nghẹn.
" Phu Nhân, phải làm thế nào đây? Xích này không thể bỏ..."
Ta nặng nề thở hắt ra từng ngụm, khó khăn nói
" Em mau trốn đi, đừng lo cho ta."
" Không, Tiểu Dao có chết cũng phải đi theo Phu Nhân"
" Tiện tì này, ngươi còn không mau cút. Mau cút cho ta, nếu ngươi không cút ta lập tức liền coi như không có nha hoàn như ngươi !"
Tiểu Dao hoảng hốt thấy ta rống giận đến hai bên xích sắt đều rung lên thì nước mắt ồ ạt rơi xuống, hướng ta dập đầu ba cái, nức nở nói:
" Phu Nhân đừng tức giận, Tiểu Dao lập tức đi. Tiểu Dao mang ơn Phu Nhân, đời này nếu không thể trả hết xin Phu Nhân kiếp sau để Tiểu Dao làm trâu, ngựa hầu Phu Nhân".
Nói xong liền kiên quyết đứng lên, thân ảnh kia hòa làm một vào đêm đen, khuất dạng.
Mệt mỏi gục xuống, ngực bỗng toan trướng, ta kinh ngạc phun ra một ngụm máu lớn. Ta thất thanh cười lớn bởi ta biết cơ thể này đã đến cực hạn.
Đời này của ta quá thống khổ, cái chết nếu có đến cũng là sự giải thoát nhân từ nhất.
Mơ hồ ngước nhìn ánh trăng nhạt nhòa chiếu qua mái ngói vỡ nát trên đầu, ta thanh thản mỉm cười. Hàng loạt hình ảnh về Khán Lăng cứ thế chầm chậm xuất hiện trong đầu.
Ta nhớ hắn tóc dài thật dài, chỉ thích búi cao độc bằng một dải lụa.
Ta nhớ hắn một thân Hồ y, tiêu sái cưỡi trên lưng hắc mã A Kha giữa biển cát vàng.
Ta nhớ đêm đầy sao, đồi hoa lan. Hắn đối ta cười thật ôn nhu.
Ta nhớ từng có một thiếu niên Khán Lăng như thế.
Một Khán Lăng chỉ hướng về A Nhiên
Mí mắt nặng dần, bản thân ta nhẹ bẫng. Trên đầu, ta mơ hồ cảm thấy tuyết rơi mỗi lúc một nhiều, trăng kia nhạt dần, trước mắt chỉ còn một màu trắng xóa.
Ta thấy ta đã hồi cố hương, chân đeo chuông bạc, cùng hài tử rong ruổi trên dải cát vàng.
Và ta thiếp đi.
Rất lâu.
Rất lâu.
***
Khán Lăng đạp tung cánh cửa gỗ mục, trong phòng chứa củi chật hẹp ngập ngụa tuyết. Hắn điên cuồng nâng đôi mắt đục ngầu kiếm tìm nàng, miệng không ngừng thét gọi " A Nhiên, A Nhiên".
Đập vào mắt hắn là thân ảnh nhỏ nhắn cuối phòng. Nàng yên lặng nhắm mắt tựa như say ngủ, nửa người bị vùi lấp trong tuyết trắng, hai tay bị xích đâm đến nát bấy.
Khán Lăng bị hình ảnh kia làm cho kinh sợ, hắn vội vàng quỳ xuống đào bới, đào đến tâm bị khoét chảy máu đầm đìa. Xích kia vừa đứt, nàng liền vô lực ngã vào lòng hắn.
Hắn cứ thế yên lặng ôm lấy nàng.
Rất lâu.
Rất lâu.
"Trà lạnh ba khắc
Quân khóc cố nhân rời rạc
Hoa tàn một góc
Ngước thấy ba khắc hóa ba thu"