Lý Tử Thông biết hôm nay Khương Qua dẫn họ hàng đến, tuổi tác tương đương với Nguyệt Nguyệt, bèn nhờ vả: “Chỉ cần kích động Nguyệt Nguyệt một chút là được, không cần diễn thật.
”
“Vì chuyện nhỏ này mà phiền Khả Tây hóa trang? Không được, tôi không đồng ý.
”
“Ôi dào Khương Qua, cậu chông cảm chút đi.
” Lý Tử Thông khuyên nhủ.
“Nguyệt Nguyệt cứ như vậy, người chịu khổ cũng là chúng ta đúng không? Thà dọa cô bé một lần, một lần là xong…”
“Được rồi, đừng nói nữa, tôi nói không được là không được!”
Trần Nguyệt Nguyệt là cái gì? Cô bé đó muốn quay thì quay, không muốn thì thôi, có tư cách gì để lôi Khả Tây vào làm nền cho mình?
Khả Tây là ai? Là con gái của ông nội Mộ Thành - chủ tịch tập đoàn Tam Thành, ông nội có vô số tài sản dưới danh nghĩa, bao gồm: bất động sản, khách sạn, du lịch, phim ảnh, giải trí, tài chính, điện tử…
Phạm vi kinh doanh lớn đến mức chính bản thân ông nội cũng không nhớ hết.
Mỗi năm tập đoàn thu về hàng nghìn tỷ, nói cách khác, bây giờ giá trị tài sản của ông nội là bao nhiêu, không ai tính nổi.
Khả Tây là con gái của ông nội, tức là một trong những siêu phú nhị đại.
Bắt bé vì Trần Nguyệt Nguyệt làm tóc, thay trang phục, lãng phí thời gian, Trần Nguyệt Nguyệt có xứng không?
Lý Tử Thông thấy Khương Qua nhất quyết không đồng ý, quay lại nhìn Khả Tây đang ngồi trên đùi trợ lý, ngậm kẹo mút.
Anh đi đến bên cạnh cô bé, mỉm cười cúi xuống hỏi: “Khả Tây, chào cháu, chú là đạo diễn.
”
Cô bé lấy kẹo mút ra khỏi miệng, lễ phép chào: “Chào chú.
”
“Khả Tây, cháu có muốn mặc váy đẹp như chị vừa nãy không?”
“Váy?”
Cô bé ngơ ngác.
Lý Tử Thông lấy điện thoại ra, tìm bức ảnh Trần Nguyệt Nguyệt lúc trang điểm: “Khả Tây thấy váy đẹp không?”
Mộ Khả Tây không do dự trả lời: “Đẹp!”
“Đạo diễn Lý.
” Khương Qua giận dữ.
“Tôi nghĩ tôi đã nói rõ rồi, Khả Tây không…”
“Tôi nghĩ vẫn để Khả Tây tự quyết định đi?”
Ngắt lời Khương Qua, Lý Tử Thông hỏi Khả Tây: “Khả Tây có muốn hóa trang như vậy không?”
“Dạ dạ.
” Cô bé gật đầu.
Khương Qua thấy Khả Tây đồng ý, sững sờ: “Khả Tây, nhóc thật sự muốn mặc trang phục như vậy, búi tóc như thế này?”
Mộ Khả Tây lại gật đầu: “Đúng vậy.
”