Lý Tử Thông vui mừng khôn xiết.
Anh vỗ vai Khương Qua: “Đừng nghĩ nhiều, chỉ là thay bộ cổ trang thôi mà? Cậu coi như dẫn trẻ con đến phim trường trải nghiệm, ba mẹ con bé biết chắc chắn cũng không phản đối.
”
Lúc đầu trong lòng vẫn còn tức giận, nhưng nhìn cô bé sau khi hóa trang, Khương Qua từ phản đối chuyển sang mong đợi.
Thật sự quá đẹp!
Áo là bộ xiêm y nhỏ màu hồng nhạt và váy tiên theo phong cách sơ Đường, thêu hình bươm bướm bay bằng chỉ bạc, phối với khăn lụa vàng nhạt, trông như tiên đồng trong bức họa.
Cô bé búi tóc buộc nơ, đính cả chuỗi ngọc đáng yêu.
Khương Qua liên tục chụp hình, không bỏ lỡ bất kỳ biểu cảm đáng yêu nào của cô bé.
Làm gì còn dáng vẻ ngôi sao lớn? Hoàn toàn giống một ông ba nhỏ bị con gái mình mê hoặc.
“Khương Qua, tôi muốn bàn với cậu một việc.
” Lý Tử Thông kéo Khương Qua.
“Chúng ta thử quay một đoạn được không?”
Khương Qua rời mắt khỏi Khả Tây, nhìn đạo diễn: “Chẳng phải chỉ hoá trang tạo hình thôi sao?”
“Tôi từng nghĩ cô bé này đẹp quá, có thể không hợp với cổ trang, không ngờ bây giờ lại trông y như tiểu quận chúa trong tưởng tượng của tôi.
”
Sợ đối phương không đồng ý, Lý Tử Thông vội nói: “Thử máy thôi mà, với trẻ con thì chỉ như chơi trò đóng vai, con bé sẽ thấy rất thú vị.
”
“Cũng không phải không được, chỉ là…”
Cậu sơn Khả Tây không hiểu được một đoạn thoại dài, càng không thể nhớ hết.
Khương Qua nói ra lo lắng của mình, Lý Tử Thông không quan tâm: “Không sao, thoại có thể sửa ngắn gọn lại.
”
Sau khi giao tiếp và giải thích một lượt, cô bé vui vẻ gật đầu nói: “Được thôi, Khả Tây là ‘Trường Bình’, Tiểu Cáp Tử là ‘Trường An’, là anh trai, thú vị quá đi mất.
”
“Thời xưa không gọi là anh trai, phải gọi là hoàng huynh.
”
“Hoàng huynh?” Mộ Khả Tây nghiêng đầu suy nghĩ một lúc, cười nói.
“Khả Tây nhớ rồi.
”
Giải thích xong bối cảnh, lại dạy Khả Tây đọc lời thoại mấy lần, quay phim bắt đầu.
Vẫn là cuộc trò chuyện trên cây và dưới cây vừa nãy.
“Trường Bình, đừng nghịch nữa, mau xuống! Nếu bị ngã, huynh biết nói sao với phụ hoàng?”