Đoàn Sủng Lão Đại Sáu Tuổi Rưỡi


Dù gọi bao nhiêu lần cũng là “Xin lỗi, số điện thoại quý khách gọi hiện đã tắt máy.


“Anh nói xem ông nội định làm gì?”
“Không biết.

” Mộ Tư Niên lắc đầu.

“Chuyện quan trọng như vậy, ông nội nên nói trực tiếp với chúng ta, thế mà lại đưa thẳng con bé đến văn phòng của tôi, không gặp mặt.


“Không gặp mặt thì tôi có thể hiểu được, dù sao ông nội cũng 70 tuổi rồi, nếu nói thẳng với các cháu là mình có con muộn, chắc chắn rất xấu hổ.

”Nói đến đây, Mộ Khương Qua nhìn Mộ Khả Tây một hồi: “Nhưng nói thật, ông nội cũng lợi hại thật đấy, có thể sinh ra một cô bé xinh đẹp như vậy, gen tốt quá.



Gen? Đúng rồi, suýt nữa quên hỏi chuyện quan trọng nhất.

“Mộ Khả Tây, mẹ em là ai?”
“Mẹ…”
Cô bé cúi mắt, hàng mi dài che đi một nửa nỗi buồn và đau lòng trong mắt: “Em không có mẹ.


Không có mẹ có nghĩa là…mẹ cô bé không còn nữa? Đã qua đời rồi sao?
Một hồi lâu cô bé mới ngẩng đầu lên, bổ sung thêm: “Ba nói, con sinh ra đã không có mẹ.


Bầu không khí dường như đông cứng lại.

Mộ Tư Niên và Mộ Khương Qua nhìn nhau, không biết nói gì để an ủi.

Trong lúc bọn họ đang không biết làm sao, cô bé tưởng sẽ rất buồn lại chợt nở nụ cười: “Dù em không có mẹ, nhưng có ba tốt nhất thế giới, em cảm thấy rất hạnh phúc.



Nụ cười rực rỡ của cô bé như ánh mặt trời, chiếu vào trái tim hai người đàn ông, sinh ra một chút ấm áp.

“Khả Tây đúng là một đứa bé ngoan.

” Mộ Khương Qua yêu chiều xoa đầu cô bé.

“Ba cũng thường xuyên nói em là đứa bé ngoan.


Có lẽ buổi chiều ngồi đợi quá lâu, cô bé ngáp một cái, chẳng mấy chốc đã ngủ thiếp đi trên ghế sofa.

“Giờ làm sao đây?” Mộ Khương Qua hỏi.

“Ông gọi tôi đi đón con bé, ý là tôi phải chăm sóc con bé đúng không?”
Mộ Tư Niên lạnh lùng nói: “Ngày mai không phải cậu phải đi quay phim sao? Sao chăm sóc được con bé?”
“Đưa đến phim trường chứ sao! Trẻ con thích xem quay phim nhất mà.


“Không được, phim trường đông đúc phức tạp, lỡ Khả Tây đi lạc thì sao?”



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận