Trên đường trở về thôn, những người ngồi cùng xe ngựa nhìn Nhị Hoa Tử với ánh mắt tràn đầy hâm mộ, hỏi anh làm sao mà mua được bột mì?Nhị Hoa Tử cười ha hả trả lời: "Vận khí tốt, lúc cháu cùng Linh Bảo đi dạo phiên chợ gặp được một thanh niên trí thức, cậu ta có phiếu nhưng không có tiền, còn tôi thì có tiền không có phiếu, nên chúng cháu liền hợp tác với nhau cùng mua, ha ha! ""A! ! Thế thì chắc cậu phải tốn rất nhiều tiền đi?""Không nhiều, không nhiều, chỉ bốn năm tệ thôi.
So với mua lương phiếu ở chợ đen thì lời hơn nhiều! Một cân bột mì ở chợ đen đã ba mươi xu rồi.
"Đám người nghe được đều bày tỏ sự hâm mộ, "Ôi, đúng là lời quá!""Thật tuyệt, Tết năm nay có bột mì ăn rồi," Mọi người nghĩ mà nuốt nước bọt, "Tôi giờ chỉ biết đợi đội trưởng chia thịt heo cuối năm, để ăn cùng với bánh cao lương thôi.
""Muốn ăn bánh cao lương cũng phải chờ Lý đội trưởng chia bắp ngô mới được a, cũng không biết năm nay Lý đội trưởng phát bắp ngô không, mong đừng chỉ phát mỗi khoai lang, tôi ăn nhiều khoai đến nỗi ngày nào cũng đánh rắm luôn rồi, ôi, tôi muốn ăn thứ khác! "Mọi người sôi nổi bàn tán một hồi, lại không kìm lòng được nhìn vào túi bột mì lớn bên cạnh Nhị Hoa Tử.
Người đàn ông có hàm răng vàng ngồi đầu xe cảm thán, "Hoa Tử, nhà các cháu dạo này thật may mắn, hết ăn thịt rồi lại có bột mì ăn.
"Nghe thấy giọng ông ta có chút chua chua, Nhị Hoa Tử vội vàng phủ nhận, "Ngưu Cảnh thúc, cháu cũng làm gì có thịt ăn, bột mì này cũng là của nương cháu, cháu chỉ đi giúp bà ấy mua đồ thôi.
"Ngưu Cảnh thúc nghe xong cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Ông ta vỗ trán nói: "Đúng đúng, suýt nữa quên cháu cùng cha nương phân gia rồi, ai nha! Cháu phân gia thật không đúng lúc, nếu không cháu đã có phần ăn mấy đồ kia rồi.
"Nhị Hoa Tử cúi đầu nhìn Linh Bảo đang dựa vào người mình ngủ, trong lòng dâng lên một cỗ hối hận, "Lúc trước đáng lẽ không nên phân gia!"Mấy ngày kế tiếp, mọi người trong thôn đều bàn tán về chuyện nhà họ Khương, nói Khương gia mấy ngày gần đây đều được ăn bột mì, hôm kia ăn mì cuốn, hôm trước ăn canh bún mọc, hôm nay nương Linh Bảo làm bánh nướng, mùi thơm vô cùng.
"Bột mì lấy ở đâu thế? Mua ở chợ đen à? Phiếu bột mì ở chợ đen còn quý hơn phiếu gạo a, tôi nhớ phiếu bột mì có giá ba mươi xu, trong khi phiếu gạo chỉ mất hai mươi xu thôi.
""Không phải mua ở chợ đen, tôi nghe nói, Nhị Hoa Tử gặp được một thanh niên trí thức, ai, dù sao một túi bột mì lớn kia không tốn nhiều tiền, nói chung là có lời.
".