Đoàn Sủng Nhóc Rồng Con 3 Tuổi Rưỡi Ở Niên Đại Văn


Khương Khánh Sơn cũng không coi lời Linh Bảo là thật, cho rằng con gái muốn an ủi mình, dù sao từ ngực trở xuống, thân thể ông một chút cảm giác cũng không có, bác sĩ nói là bị chấn thương cột sống, cả đời vĩnh viễn chỉ có thể nằm trên giường mà thôi.

Lúc nãy, Thẩm Tố Nga đã chứng kiến được sự lợi hại của Linh Bảo, bà biết bé con mình tuyệt đối không phải là người bình thường, chờ chồng ngủ say, bà liền bế Linh Bảo ra khỏi phòng, nhỏ giọng hỏi: "Linh Bảo, con thật sự có thể chữa khỏi bệnh cho cha con sao?""Đúng vậy nương!" Bé con mỉm cười gật đầu, Chỉ cần trích máu con cho vào đồ uống và thức ăn của cha, trong vòng bảy ngày, cha nhất định có thể đi lại như người bình thường, còn có thể bồi Linh Bảo chơi nha.

"Thẩm Tố Nga tin tưởng lời bé, không chút nghi ngờ.

Nghĩ đến chồng mình rất nhanh liền có thể đi lại, bà vừa vui vừa phấn khởi, "Đến lúc đó, phải để cho cha làm ngựa cho Linh Bảo cưỡi, Linh Bảo có thích không?""Thật thế ạ? Con thích lắm nương!" Bé con hạnh phúc đến nhảy cẫng lên.


Thẩm Tố Nga không khỏi vui mừng, lại nghĩ đến điều gì đó, nụ cười bà dần tắt lịm.

"Con phải nhớ lời nương dặn này," Nàng sờ đầu bé con, chân thành nói, "Chuyện máu của con có thể chữa bệnh nhớ giữ bí mật, tuyệt đối không được nói với bất cứ ai!"Linh Bảo không hiểu, mắt khẽ chớp hai cái, "Tại sao thế nương?""Nếu như người khác biết máu Linh Bảo có thể chữa bệnh, họ sẽ uống cạn máu con đấy.

" Thẩm Tố Nga lo lắng cau mày, "Nương sợ sẽ không bảo vệ được con.

"Bé con ôm lấy nương mình, cái đầu nho nhỏ ngẩng lên: "Mẫu thân yên tâm, Linh Bảo hứa sẽ không nói với bất kì ai, không để nương phải lo lắng.

""Linh Bảo nhà ta ngoan quá!" Trong mắt Thẩm Tố Nga tràn ngập sủng ái.

**Hai ngày sau, vì chuyện phân gia, nàng bảo Tam Lỗi Tử mời bá bá mình và đội trưởng Lý đến nhà.

Đến giờ ăn cơm trưa, Linh Bảo liền trích máu vào nước và thức ăn cho cha mình.

Có lẽ là mất quá nhiều máu, một lúc sau đã cô ngủ thiếp đi.


Trong lúc mơ mơ màng màng, cô nghe thấy có tiếng người nói: "Em trai, vợ em bị điên rồi à, lại phân gia với Đại Đông tử và Nhị Hoa Tử, về sau ai chăm sóc em nha? Một thân em còn phải dựa vào thuốc men kéo dài tính mạng, mỗi tháng tốn biết bao là tiền,! "Người đang nói chính là Khương Khánh Sơn, đại ca của cha cô.

"Lại nói" dừng lại một chút, Khương đại bá nói tiếp, "Hình như ba đứa con út của em còn chưa lấy vợ đúng không? Lấy vợ tốn rất nhiều tiền, không có lão đại, lão nhị giúp đỡ, đến lúc đó đừng trách không lấy nổi vợ.

""Chuyện phân gia em đã đồng ý rồi," Khương Khánh Sơn ho khan vài tiếng, "Đại ca, anh đi về đi, việc này đã quyết, em không còn sức nói thêm nữa, khụ khụ khụ! ""Ai nha, anh đây chẳng phải muốn tốt cho em sao? Nương còn từng mắng em đừng có quá nghe lời vợ mình, từng này tuổi rồi mà vẫn không thay đổi, sau này đừng có mà hối hận, sớm muộn em cũng bị vợ mình hại chết!"Khương đại bá vừa dứt lời, bên cạnh liền vang lên tiếng trẻ con đầy tức giận, "Nương mới không hại chết mẫu thân đâu!"Căn phòng tối chỉ có một chiếc đèn dầu thắp sáng, Khương đại bá nheo mắt nhìn về phía bé gái ngồi trên chiếc giường gỗ nhỏ.

"Đây chính là con gái vợ em nhặt được hả?"Linh Bảo không có kí ức gì về lúc trước khi bị bỏ rơi, cô chỉ biết, từ lúc mở mắt, người đầu tiên cô gặp được chính là Thẩm Tố Nga, cô cho rằng bà chính là người đã ấp ra mình.

"Linh Bảo mới không phải nhặt được," hai tay cô chống nạnh, cái má phồng lên vì tức giận, lớn tiếng nói, "Linh Bảo chính là con gái ruột của nương!"Cô vừa nói xong, nhóm bá bá cười như được mùa.


"Cười cái gì mà cười? Linh Bảo chính là con gái ruột của ta.

" Thẩm Tố Nga đi vào trong nhà, bế bé con bảo bối của mình lên.

Không muốn cùng mấy người bên chồng tranh cãi vô ích, bà liền mở cửa đuổi người.

"Đừng có xô đẩy, Lý đội trưởng tới, mấy người không liên quan ra ngoài đi!""Hảo hảo nói chuyện không muốn, đẩy cái gì mà đẩy! ".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận