“Chị gái tôi thật sự là thiên kim nhà họ Lê, mọi người hãy tin tôi! Tôi… Tôi vừa rồi chỉ nói bậy thôi!”
Hốc mắt của Lê Nguyệt nghi đỏ hoe.
Bên ngoài làm bộ làm tịch rơi vài giọt nước mắt nhưng trong lòng lại vô cùng đắc ý.
Lê Sở Hề nhất định không hy vọng người khác biết cô ta chính là thiên kim giả.
Chỉ cần hôm nay cô ta phủ nhận, sau này khi mọi người biết chân tướng sự việc, sẽ cảm thấy cô ta là người ham hư vinh.
Đến lúc đó, cô lại ở bên cạnh âm thầm đổ thêm dầu vào lửa, nhất định có thể khiến danh tiếng của Lê Sở Hề trở nên thối rữa.
Mà cô cũng có thể tranh thủ sự đồng tình của mọi người nhanh chóng có chỗ đứng ở đế đô.
Lê Nguyệt Nghi đang vô cùng đắc ý khi nghĩ đến kết cục thê thảm của Lê Sở Hề sau này thì bên tai bỗng nhiên vang lên một giọng nói trong trẻo, nhẹ nhàng…
“Đúng vậy, tôi xác thức không phải con gái ruột của họ, không phải thiên kim nhà họ Lê.
Năm đó tôi cùng Lê Nguyệt Nghi bị người xấu đánh tráo, cô ấy mới là thiên kim chân chính của nhà họ Lê.”
Cô gái không biết ngẩng lên từ khi nào.
Vẻ mặt bình tĩnh, giọng điệu thờ ơ lạnh nhạt, tựa như đang nói một việc rất bình thường.
Nhưng mà, lời cô nói lại như một quả bom thả xuống mặt đất.
Xung quanh yên tĩnh một hồi liền bùng nổ.
“Chết tiệt, Lê Sở Hề vậy mà lại không phải thiên kim nhà họ Lê? Tôi còn tưởng bọn họ đang nói đùa!”
“Tú hú chiếm tổ chim khách! Vị thiên kim thật này cũng vô cùng đáng thương bị người khác chiếm đoạn thân phận nhiều năm như vậy!”
Ban đầu, Lê Nguyệt Nghi vô cùng khiếp sợ trước phản ứng của Lê Sở Hề.
Nhưng khi nghe được âm thanh bàn tán xung quanh lại thấy vui vẻ.
Tuy rằng, không biết tại sao Lê Sở Hề lại làm như vậy, nhưng ở trước mặt mọi người thừa nhận mình không phải thiên kim nhà họ Lê, như vậy cũng tốt, cô ta có thể sớm xuất hiện trước mặt mọi người với tư cách là thiên kim duy nhất của nhà họ Lê.
…
Giữa vô vàn những âm thanh bàn tán của mọi người, biểu cảm của cô gái ở trung tâm đám đông vẫn vô cùng bình tĩnh.
Cặp mắt kia sáng giống như những ngôi sao trên bầu trời trong đêm tối, trong vắt không nhiễm chút bụi.
Dường như có trải qua nhiều bão táp mưa xa thì ánh sáng trong đôi mắt ấy cũng không hề vụt tắt.
Đôi mắt ấy khiến người khác không thể dời mắt.
Quý Thanh Triển hơi thất thần.
Lần trước, trong bữa tiệc, chính là đôi mắt này đã hấp dẫn ánh nhìn của anh.
Sau đó, khi nghe về chuyện thiên kim thật giả, anh có chút lo lắng cho cô.
Nhưng xem ra lại không cần thiết cho lắm.
Nhìn bóng lưng thẳng tắp của cô gái, trong đôi mắt lạnh lùng của Quý Thanh Triển hiện lên ý cười mà chính anh cũng không biết.
Thịnh Chính Nguyên ngẩn người.
Sau đó, đôi mắt hoa đào hiện lên tia tán thưởng.
“Cô gái này không tồi, rất có phong thái của người nhà họ Thịnh chúng ta… A, nếu em gái tôi không bị lạc mất có lẽ cũng tầm tuổi cô gái này.”
Nói đến người em gái thất lạc nhiều năm, biểu cảm của anh ta vô cùng đau lòng.
Năm người con đầu tiên của nhà họ Thịnh đều là con trai, thời điểm biết cái thai rất có thể là con gái, cả nhà họ Thịnh đều vô cùng vui vẻ chờ mong tiểu công chúa ra đời.
Nhưng mà, năm ấy lại xảy ra một chuyện ngoài ý muốn…
Mấy năm nay, nhà họ Thịnh đều điều động người tìm kiếm nhưng một chút tin tức cũng không có.
Quý Thanh Triển liếc nhìn anh ta một cái.
“Cô ấy không phải người nhà họ Lê, nói không chừng cũng có thể là em gái cậu.”
“Chuyện này cũng có khả năng…” Thịnh Chính Nguyên xoa cằm suy tư: “Cậu nói cũng đúng, Lê Sở Hề mang đến cho tôi một cảm giác vô cùng thân thiết… A, Thanh Triển, cậu đi đâu vậy? Muốn đi đâu, chờ tôi nữa!”
…
Sắp đến giờ vào học.
Sai khi rời khỏi đám đông, Lê Sở Hề cất bước đi về khi giảng đường.
Mọi người ở xung quanh không ngừng chỉ trỏ, có đủ loại ánh mắt dừng ở trên người cô, thỉnh thoảng lại có tiếng bàn tán truyền đến.
Ở kiếp trước, sau khi thân phận kiêm kim giả lộ ra ngoài ánh sáng, mỗi ngày cô đều sống trong sợ hại.
Thậm chí vì sợ nghe tiếng bàn tán mà cô còn không dám đi học.
Chỉ trong một đêm Lê Sở Hề thay đổi từ đại tiểu thư Lê gia kiêu ngạo, xuất sắc trở thành một con người tự ti, khiến mọi người khinh thường, chế nhạo.
Sống lại một lần nữa, cô đã thấy được rất nhiều thứ.
Ban đầu, vốn dĩ cô cũng chẳng phải thiên kim Lê gia, tại sao phải để ý đến ánh mắt của người khác?
“Chị…”
Nghe thấy giọng nói mỏng manh yếu đuổi, từ tận đáy lòng Lê Sở Hề vô cùng chán ghét.
Cố gắng kiềm chế cảm xúc, quay đầu nhìn cô ta.
“Chuyện gì thế?”