Sau đó, Mạc Lệ Lệ cùng Lê Nguyệt Nghi nhìn về phía Lê Sở Hề vừa rồi còn là vẻ mặt sửng sốt bỗng nhiên chuyển sang vẻ mặt hoảng sợ.
“Cô hiểu lầm rồi, tôi không có bắt nạt em ấy…”
Vừa nói vành mắt nhanh chóng đỏ lên, khóe mắt rưng rưng tựa như sắp khóc, nhìn qua trông vô cùng đáng thương.
Mạc Lệ Lệ: “?”
Lê Nguyệt Nghi: “?”
Hai người họ còn chưa kịp phản ứng…
“Tiểu Hề!”
Đột nhiên xuất hiện một người đàn ông, nhanh chóng bước về phía Lê Sở Hề.
Hắn ta mặc một chiếc quần jean, đôi chân thon dài, thẳng tắp được bao bọc trong chiếc quần.
Phần thân trên mặc một chiếc áo sơ mi trắng sạch sẽ, vô cùng phù hợp với hình tượng hotboy vườn trường.
Giời khắc này, trên khuôn mặt anh tuấn lộ ra vẻ mặt đau lòng: “Tiểu Hề, em làm sao vậy?”
Nhìn thấy người đến là Liêu Văn Bạch, Mạc Lệ Lệ có chút ngẩn người, trên mặt nhanh chóng xuất hiện hai đám mây hồng.
Còn chưa kịp cùng hắn ta chào hỏi, giây tiếp theo đã thấy Lê Sở Hề nhào vào trong ngực Liêu Văn Bách.
Khịt mũi, ủy khuất nói: “Văn Bách, em, em thật sự không có bắt nạt em gái, là mọi người hiểu lầm em,… Anh, anh phải tin em…”
Ngay lập tức, Mạc Lệ Lệ tức giận.
“Văn Bách, Lê Sở Hề là hàng giả không biết xấu hổ, cô ta căn bản không phải thiên kim nhà họ Lê! Cô ta không xứng với anh!”
Nghe thấy vậy, ánh mắt Liêu Văn Bách hơi lóe.
Nhà họ Lê và nhà họ Liêu đã qua lại nhiều năm nay, hôn sự giữa hắn ta với Lê Sở Hề đã được các trưởng bối hai nhà quyết định từ lâu.
Bây giờ, nghe tin Lê Sở Hề không phải thiên kim nhà họ Lê nên hắn ta mới vội vàng chạy đến đây để hỏi.
Hắn ta là thiếu gia nhà họ Liêu, cũng là người thừa kế tương lại của nhà họ Liêu.
Đúng như lời Mạc Lệ Lệ nói, Lê Sở Hề không phải thiên kim nhà họ Lê nên cũng không xứng với hắn ta.
Nhưng nhìn gương mặt xinh đẹp, động lòng người ở trong lòng.
Khóe mắt cùng đôi lông mày toát ra vẻ quyến rũ, giờ phút này lại đáng thương nhìn hắn ta.
Mũi đỏ hồng giống như thỏ con bị kinh sợ.
Tuy rằng, Lê Sở Hề cũng thích hắn ta, nhưng tính tình hiếu thắng, mạnh mẽ nên những lần trước đây chưa bao giờ cô tỏ ra yếu đuối trước mặt hắn ta như này.
Ngay lập tức tim của Liêu Văn Bách mềm xuống.
Vì thế, hắn ta nhìn Mạc Lệ Lệ và Lê Nguyệt Nghi nói: “Tiểu Hề là một cô gái lương thiện, nhất định là hai người đã hiểu lầm cô ấy.”
Mạc Lệ Lệ: “….”
Nhìn thấy cô ta sắp tức chết nhưng lại không thể làm mất hình tượng ở trước mặt Liêu Văn Bách, trong lòng Lê Sở Hề vô cùng vui vẻ.
Lê Sở Hề còn cố ý ở trong lòng Liêu Văn Bách làm nũng, khiến hắn ta càng thêm đau lòng mà ôn nhu dịu dàng dỗ dành cô.
Mạc Lệ Lệ cảm thấy cảnh tượng này vô cùng chói mắt.
Lê Sở Hề, cô chờ đó cho tôi!
Nói xong, cô ta tức giận bỏ đi.
Sau khi an ủi Lê Sở Hề xong Liêu Văn Bách cũng nhìn cô hứa hẹn.
“Tiểu Hề, cho dù em chỉ là con gái nuôi, anh cũng vẫn thích em.”
Vị hôn thê xinh đẹp, giỏi giang giống Lê Sở Hề ở trên đời này rất khó tìm.
Dù sao bây giờ hắn ta vẫn còn trẻ, chơi bời cũng chẳng sao.
Hơn nữa, nếu bây giờ chia tay với Lê Sở Hề chắc chắn mọi người sẽ nói hắn ta là tên có mới nới cũ.
Nhưng nếu tiếp tục ở bên nhau, ta vẫn là một người được nhiều nữ sinh yêu thích.
Về sau, nếu phát sinh biến cố gì, lúc đó cùng lắm thì đổi một đối tượng kết hôn.
Dù sao, hắn ta cũng sẽ không để bản thân mình chịu thiệt thòi.
Về phần Lê Sở Hề….
Hắn ta đường đường là thiếu gia nhà họ Liêu với thân phận hiện tại của Lê Sở Hề có thể cùng hắn ta yêu đương một thời gian, đã là vô cùng vinh hạnh rồi.
“Văn Bách, anh đối với em thật tốt.”
Trên gương mặt xinh đẹp của Lê Sở Hề lộ ra vẻ cảm động đáp lại, đáy mắt không hề có ý cười.
Ở kiếp trước, sau khi Liêu Văn Bách biết cô không phải thiên kim chân chính của nhà họ Lê, tuy rằng không có giống như hiện tại cùng cô hứa hẹn nhưng lại do dự một thời gian, cuối cùng vẫn lựa chọn cùng cô ở bên nhau.
Sự thật đã chứng minh, miệng đàn ông đều gạt quỷ, không thể tin tưởng.
Tình cảm chân thành của cô cuối cùng đổi lại được sự phải bội lạnh lùng.
Nghĩ đến những việc bản thân phải trải qua ở nhà họ Liêu trước khi trọng sinh, ánh mắt Lê Sở Hề thoáng qua sự lạnh lùng.
Cô quay đầu định gọi Lê Nguyệt Nghi vào lớp lại nhìn thấy cảnh cô ta đang ngẩn ngơ nhìn theo bóng dáng rời đi của Liêu Văn Bách không khỏi nhướng mày.