Đoàn Sủng Thiên Kim Thật Áo Choàng Của Cô Lại Rơi Rồi


Khóe môi Lê Sở Hề âm thầm nhếch lên.
Nhưng cô lại coi như không nhìn thấy động tác nhỏ của Lê Nguyệt Nghi, nhìn về phía Liêu Văn Bách nở một nụ cười ngọt ngào.
“Văn bách, anh đang đợi em ?”
Liêu Văn Bách đưa tay vuốt lại tóc, cong môi nhìn về phía Lê Sở Hề cười.
“Không sao, anh vẫn đang đợi em.

Tiểu Hề, ngày hôm qua sau khi anh trở về vẫn luôn lo lắng cho em....!Em không sao chứ?”
Ngày hôm qua sau khi trở về, trong đầu hắn ta luôn suy nghĩ đến gương mặt xinh đẹp khi khóc của Lê Sở Hề, còn có ánh mắt chọc cho người ta mềm nhũn, trằn trọc một đêm không ngủ ngon.
Bởi vậy hôm nay liền tới trường học từ sớm, ở cổng trường chờ cô, nghĩ có thể bắt gặp Lê Sở Hề.
Kết quả không bao lâu liền gặp được.
Xem ra, hắn ta và Lê Sở Hề cũng có duyên có phận.
Như vậy nghĩ, ánh mắt Liêu Văn Bách nhìn về phía Lê Sở Hề càng thêm ôn nhu.
Đối mặt tra nam làm tổn thương mình ở kiếp trước, trong lòng Lê Sở Hề vô cùng bình tĩnh, thậm chí còn có suy nghĩ muốn đánh người.
Nhưng cô vẫn kiềm chế bản thân, thẹn thùng cúi đầu.
“Văn Bách, anh đối với em thật tốt, em không có việc gì.”
Vừa rồi cô cố ý không giới thiệu Lê Nguyệt Nghi cho Liêu Văn Bách, giờ phút này nhìn lại, quả nhiên người nào đó đang rất nóng nảy.
Lê Nguyệt Nghi chen vào giữa cô và Liêu Văn Bách, dịu dàng cười nói: “Xin chào, anh Văn Bách.

Em là Lê Nguyệt Nghi, mới trở về nhà họ Lê.”
Gọi là “anh Văn Bách” mà không phải “anh rể”.
Đồng thời âm thầm nhắc nhở Liêu Văn Bách, cô ta mới là thiên kim chân chính của nhà họ Lê.
Lê Sở Hề nhướng mày, nhìn về phía Liêu Văn Bách.
Quả nhiên thấy vẻ mặt hắn ta khẽ nhúc nhích, nhìn về phía Lê Nguyệt Nghi gật đầu một cái, nở nụ cười tươi: “Anh biết, em là em gái Tiểu Hề.

Xin chào em, Nguyệt Nghi, anh là Liêu Văn Bách, là bạn trai Tiểu Hề.”
Trên mặt Lê Nguyệt Nghi xuất hiện hai rặng mây đỏ, ánh mắt khẽ di chuyển, trông vô cùng động lòng.
Ánh mắt Liêu Văn Bách tối đi một chút.
Lê Sở Hề khoanh tay trước ngực, hứng thú mà nhìn một màn trước mắt.
Kiếp trước, cô chưa từng chú ý tới sự mờ ám giữa Lê Nguyệt Nghi và Liêu Văn Bách, hóa ra, Lê Nguyệt Nghi dùng biện pháp này để câu Liêu Văn Bách....
“Văn bách, sắp phải đăng ký môn thi cho kỳ thi Olympic rồi, anh muốn đăng ký môn nào?”
Bên tai vang lên giọng nói làm Liêu Văn Bách phục hồi lại tinh thần.
Chỉ thấy cô gái trước mắt giống như là một đóa hoa cao lãnh, cao quý bắt mắt.

Ánh mắt giống như ngôi sao trên bầu trời, sáng chói làm cho người khác không rời mắt được.
Lê Nguyệt Nghi ở bên cạnh lập tức trở nên kém thu hút.
Trong mắt Liêu Văn Bách hiện lên vẻ kinh diễm.
Chờ tới khi Lê Sở Hề bất mãn cau mày thì hắn ta mới phản ứng lại, cười trả lời: “Căn cứ vào quy tắc hiện tại của Olympic, một người chỉ có thể lựa chọn đồng hai môn học.

Thế mạnh của anh là vật lý nên chắc chắn sẽ đăng ký, toán học cũng sẽ thử một chút.

Tiểu Hề, em thì sao? Tính đăng ký môn gì?"
Lê Sở Hề nghĩ một lúc rồi nói: “Toán học và vật lý.”
Kỳ thi Olympic là kỳ thi tổ chức cho toàn bộ học sinh trung học phổ thông, tổng cộng có năm môn học gồm toán học, vật lý, hóa học, sinh vật, tin học.

Nếu trong quá trình thi biểu hiện xuất sắc, không chỉ có thể cộng thêm điểm khi thi đại học, mà còn có thể được cử đi học, không thể nghi ngờ chuyện đứng đầu trong kỳ thi chính là con đường tắt.
Sở trường của cô là toán học và vật lý, đặc biệt toán học cô rất có thiên phú.
Kiếp trước, cô đăng ký hai môn này trong kỳ thi Olympic, biểu hiện vô cùng xuất sắc, rất được giáo viên xem trọng.
Nhưng sau đó không lâu, thân phận của cô lộ ra bên ngoài.
Bất luận cô đi đến đâu, đều sẽ có người chỉ chỉ trỏ trỏ.
Cô bắt đầu sợ hãi trường học, cũng không có tâm tư cùng tinh thân để học tập, trong kỳ thi Olympic không phát huy tốt, cuối cùng ngay cả điểm tối thiểu cũng không thể với tới
Mà Liêu Văn Bách bởi vì có biểu hiện xuất sắc, được cử đi học ở trường top xuất sắc.

Tuy Lê Nguyệt Nghi không được cử đi học, nhưng cũng bởi đạt giải mà được cộng thêm điểm, cuối cùng vào cùng một trường đại học với Liêu Văn Bách.
Hiện tại nghĩ lại, có lẽ lúc bọn họ gian díu với nhau là khi học đại học.
Nhớ lại sự việc của kiếp trước, anh mắt Lê Sở Hề khẽ lóe.
Liêu Văn Bách không chú ý tới sự bất thường của cô, nghe vậy liền cười.
“Anh biết em sẽ đăng ký hai môn này.

Tiểu Hề, hy vọng chúng ta đều có thể đạt được thành tích tốt, học chung trường đại học.”
Thấy Liêu Văn Bách cùng Lê Sở Hề vừa nói vừa cười, không để ý đến cô ta, Lê Nguyệt Nghi có chút sốt ruột.
Ánh mắt khẽ chuyển động, dùng lại trò cũ chen vào giữa hai người.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui