Lục gia ba đời đều là con trai, đối với con gái cực kì mong muốn.
Cả gia tộc đều có mong ước giống nhau.
“Con trai ư?” Tần Song hỏi.
Nếu là con trai, cũng có thể lý giải lão tam không nghĩ tới ý tưởng đem đứa con mang về.
Quản gia cung kính nói: “Là tiểu nữ oa.
”
“Con gái?” Cao hứng nơi đáy mắt của Tần phu nhân không cần nói cũng biết.
Trong mắt Lục Vũ có ánh sáng vụt qua: “Là khuê nữ?”
“Đúng vậy.
”
Nghe được quản gia khẳng định đáp án, Lục Vũ cùng Tần Song nơi nào còn ngồi được, lập tức đẩy cửa xe đi xuống, lúc này bốn năm người cảnh sát đứng ở giữa nhìn một tiểu bánh bao phấn phấn nộn nộn, thịt ở khuôn mặt nhỏ đô đô, trên đầu buộc hai cái bím tóc, mặc trên người một bộ váy màu hồng nhạt, nghiêng người mang một túi xách nhỏ được trang trí bằng những hạt trân châu, đáng yêu miễn bàn.
Đứa bé nhìn đến Lục Vũ cùng Tần Song, đi lên trước cười chào hỏi.
“Cháu chào ông bà ạ!”
Tiểu cô nương bập bẹ chào bằng giọng sữa của mình, nói xong còn không quên khom lưng cúi chào Lục Vũ cùng Tần Song, cái bím trên tóc theo động tác nàng ngoe nguẩy.
Lục Vũ lúc này kích động đến nửa ngày không nói nên lời một chữ.
Tần Song còn chút lý trí, nàng nắm chặt đôi tay, khom lưng nhìn đứa bé hỏi: “Tiểu cô nương, cháu nói cháu là con của ai?”
Đôi mắt đen bóng to tròn của đứa bé chớp chớp, cười nói: “Bà ơi, cháu là con của Lục Dục Trần, Lục Dục Trần là ba ba cháu.
”
“Vậy mẹ cháu đâu?” Tần song lại hỏi.
Đứa bé lưu loát trả lời: “Mẹ cháu đang đi làm.
”
Lục Vũ lúc này không được bình tĩnh hoàn toàn, vốn dĩ tưởng ngồi xổm xuống cùng đứa trẻ nói chuyện, lại không cẩn thận quỳ gối trên mặt đất.
Đứa bé nhìn đến, duỗi tay đi đỡ Lục Vũ.
“Ông ơi, người không sao chứ?”
“Không có việc gì, không có việc gì.
” Lục Vũ được đứa bé đỡ đứng lên, dùng tay nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu gối Lục Vũ, đem đầu gối vỗ rớt.
“Gia gia ngươi để tâm một chút, đừng đem chính mình quăng ngã.
”
Giọng bánh bao nhỏ nhẹ nhàng, lại nghiêm trang.
Trong lòng Lục Vũ mềm nhũn, những cái đó Lục gia mặc kệ, đều là đàn ông, vẫn là tiểu nam hài, ai chứ nếu có cục bột nếp phấn nộn thế này thì cũng ấm lòng nha.
Tâm Tần Song cũng mềm thành một đoàn, phân phó quản gia bên người nói: “Gọi lão tam trở về cho ta.
”
Sinh một cái cục bột nếp đáng yêu như thế, còn tưởng cất giấu thành công.
“Vâng, phu nhân.
” Quản gia rời đi sau khi trả lời.
Chỉ cần hai câu của đứa trẻ liền đưa Lục Vũ mừng đến cười ha ha, bỗng nhiên, tiểu bánh bao cầm tay Tần Song.
“Bà ơi, cháu đói bụng.
”
Đứa bé chớp đôi mắt to tròn, trên mặt phấn đô đô, mỗi cái chớp mắt đều có thể làm trái tim hòa tan.
“Đói bụng sao? Vậy bà đi nấu đồ ăn ngon cho cháu.
” Tần Song thuận thế đem đứa bé bế lên.
Tay nhỏ tiểu bánh bao ôm cổ Tần Song, hôn trên mặt Tần Song một cái bẹp rõ to.
“Bà là tốt nhất.
”
Hành động của đứa bé làm Tần Song mừng rỡ.