Đoàn Sủng Tiểu Ngọt Bao Ba Tuổi Rưỡi Đại Lão Sủng Lên Trời


Tiểu bánh bao nói xong, buông chân Tần Song ra liền rời đi.

Đứa bé cẳng chân tuy ngắn, nhưng tốc độ lại rất nhanh.

Sắc mặt Tần Song biến đổi, liền đuổi theo ôm lấy đứa nhỏ.

“Bảo bối, chờ một chút.


Đứa bé vừa chạy đến cửa, nghe được Tần Song kêu mình, nàng liền dừng, quay đầu lại, nước mắt lưng tròng nhìn Tần Song.

“Bà ơi, ta không cần ba ba.


Tần Song nhìn tiểu bánh bao khóc, trái tim liền tan nát.

Lục Dục Trần bất đắc dĩ, hơn nữa phụ thân tạo ánh mắt áp lực, hắn chỉ có thể tính tình nhẫn nại, ngồi xổm ở bên người đứa bé, mở miệng nói: “Bé con, con nói cho chú biết ba mẹ ngươi đâu?”
“Mẹ con đi làm, ba con chính là người a.



Ba ba này liền quỵt nợ không nhận nàng?
Xem ra mẹ nói đúng không sai, ba ba là một nam nhân hư.

Lục Dục Trần cười khổ, nhẫn nại hỏi tiếp: “Vậy con biết mẹ con đi làm ở địa phương nào không? Hoặc là biết liên hệ mẹ con bằng phương thức nào?”
Đứa bé chớp chớp mắt, làm bộ như đang tự hỏi cái gì.

“Ở trên quần áo con có số di động của mẹ.

” Tiểu nãi oa vuốt một góc quần áo.

Lục Dục Trần kéo đứa bé lại để sờ quần áo, mặt trên viết Giản Nặc cùng một cái số di động.

Giản Nặc hẳn là tên của đứa bé, số di động hẳn là của mẹ Giản Nặc.

Lục Dục Trần hướng về phía đứa bé cười cười, mở miệng nói: “Chú gọi điện thoại cho mẹ con, con chơi cùng bà trước đã.


“Vâng.

” Đứa bé gật gật đầu, vừa mới đó khuôn mặt nhỏ còn uể oải khổ sở nháy mắt hiện lên một nụ cười, đôi mắt đâu còn rơi nước mắt.


Đáng yêu, manh manh, còn có chút đáng thương.

Mẹ của đứa bé rốt cuộc trông như thế nào a !
Lục Dục Trần ở trong lòng phun tào, ngay sau đó đứng dậy ấn gọi dãy số kia.

Điện thoại được bắt máy thật nhanh, Lục Dục Trần trầm giọng nói: “Xin chào! Xin hỏi cô là mẹ Giản Nặc sao?”
Ống nghe truyền đến một âm thanh của nữ tử, thực dồn dập.

“Là tôi, xin hỏi anh là ai?”
*“Tôi là ai không quan trọng, quan trọng là Giản Nặc ở nhà ta, nếu cô tiện đường, đến đây đưa Giản Nặc đi đi.

” Lục Dục Trần tựa hồ nghĩ tới cái gì, hắn lại nói: “Vì để nhận lại an toàn, cô vẫn là đến đồn công an đưa người đi.


Lục Dục Trần cho đối phương một cái địa chỉ cục cảnh sát, theo sau cắt đứt điện thoại.

Lục Dục Trần quay đầu lại, liền đối diện ánh mắt của đứa bé, đứa nhỏ hướng về phía hắn cười, bộ dáng ngây thơ đáng yêu đẹp vô địch.

Đứa bé chớp chớp mắt, trong lòng mừng khôn xiết.

Ba ba cùng mẹ gặp nhau.

Sau đó, khằng định có thể hòa hợp tốt.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận