Đoàn Sủng Tiểu Ngọt Bao Ba Tuổi Rưỡi Đại Lão Sủng Lên Trời


Bên trong xe, đôi tay nhỏ của bé gái gắt gao túm chặt quần áo Lục Dục Trần, cả hai mắt đều cố gắng để không bị sụp xuống.
Lục Dục Trần nhìn đứa bé trong lòng ngực, tâm cũng mềm mại thả lỏng.
Đứa bé cuối cùng thì chịu không nổi, ngáp một cái liền ở Lục Dục Trần trong lòng ngực ngủ rồi.

Trong lúc ngủ mơ, đúa bé lôi kéo Lục Dục Trần, tay nhỏ cũng không chịu buông ra, còn nắm rất khẩn trương.
Sợ rằng nếu nàng buông tay, ba ba liền phải rời đi.
Lục Dục Trần lấy điện thoại di động ra gọi một dãy số, phân phó nói: “Thông báo cho nhân viên tập đoàn Lục thị, hôm nay được nghỉ nửa ngày, còn có đến trung tâm thương mại mua mấy món đồ chơi mà bé gái ba tuổi đến bốn tuổi thích, vài bộ quần áo, khả năng là cần rất nhiều đồ.”
“Vâng, Lục tổng.”
Lục tổng đây là ăn mừng đứa con gái nhỏ?
Nhưng vì cái gì lại yêu cầu đồ dung của đứa bé từ ba đến bốn tuổi? Chẳng lẽ là mấy năm trước Lục tổng nợ ân tình?
Trợ lý suy nghĩ rất nhiều.

Trong đồn công an, Giản Hơi nôn nóng chờ ở đó.

Bỗng nhiên nhìn thấy một chiếc siêu xe chạy đến rồi dừng lại, lòng nàng đột nhiên căng thẳng, hình ảnh một người đàn ông nàng đã quên từ lâu bỗng xuất hiện trong đầu nàng.
Hốc mắt hơi ướt nàng khi nhìn thấy một nam nhân từ trên xe bước xuống, sự chú ý của liền đặt ở đứa bé được ôm trong lòng ngực của người đàn ông, là Giản Nặc.
Sự lo lắng trong lòng Giản Hơi liền được hạ xuống.
Chỉ có trời mới biết được khi nàng bị lạc mất Giản Nặc, trong lòng có bao nhiêu sốt ruột.
Giản Hơi vội vàng đi đến ôm đứa, ng·ay sau đó đỉnh đầu vang lên một giọng nam: “Đứa con này là của ta?”
Tuy rằng đó chính là câu nghi vấn, nhưng không cần nói cũng biết chính là khẳng định.
Nghe vậy, đồng tử Giản Hơi đột nhiên co rút, tim đập nhanh hơn.
Dù đã qua ba năm, nàng cũng có thể phân biệt ra giọng của người này, là Lục Dục Trần, là mối tình đầu của nàng.
“Không phải.” Giản Hơi không dám nhìn Lục Dục Trần.
Khóe miệng người đan ông hơi hơi giơ lên, rất là đắc ý.
“Cô chưa nhìn ta mà đã vội phủ nhận, Giản Hơi cô đang chột dạ.”
Đứa bé phấn phấn nộn nộn này nếu không phải con gái của Lục Dục Trần hắn, hắn ngày lập tức phát sóng trực tiếp ăn gạch!
“Ngươi nhận sai người, ta không phải Giản Hơi.” Giản Hơi vội vàng phủ nhận.
Mới vừa gặp mặt, Giản Hơi đã bị Lục Dục Trần làm hoảng sợ, hắn vừa nói câu ‘ Đứa con này là của ta? ’, Giản Hơi liền vội vàng phủ nhận, thậm chí còn không liếc mắt xem nam nhân một cái.

Không chỉ vậy, nàng còn không chịu thừa nhận mình chính là Giản Hơi.
Bọn họ đã từng là người yêu, cũng đã qua đêm với nhau, khả năng nhận không ra đối phương là bằng không.
Lục Dục Trần còn định nói gì them thì Giản Nặc tỉnh.
“Ma ma.”

Đôi mắt đứa bé buồn ngủ mông lung, tay nhỏ lôi kéo quần áo của mẹ, lại nhìn mắt Lục Dục Trần, mở miệng kêu: “Ba ba.”
Nghe được đứa bé kêu ba ba, Giản Hơi theo bản năng che đi cái miệng của đứa bé.
“Đừng gọi bậy, đó không phải ba ba ngươi.”
Đứa bé chớp chớp đôi mắt to tròn của mình, khó hiểu hỏi: “Ma ma, vậy ba ba con ở đâu?”
Giản Hơi nghe con gái hỏi như thế, mũi hơi nghẹn lại.
Tiểu bánh bao nhìn mẹ trầm mặc không nói, lập tức xin lỗi: “Ma ma thực xin lỗi, ta sẽ không đề cập tới ba ba nữa, thưa dạ không cần ba ba.”
Trong lòng Lục Dục Trần cũng rất hụt hẫng.

Mấy năm nay hắn đều làm cái gì a, năm đó Giản Hơi rời đi, hắn thế nhưng lại không đi tìm.
“Mẹ đừng nóng giận, chúng ta trở về nhà đi được không?”
Đứa bé hiểu chuyện đến mức làm người khác đau lòng.
Lúc này, Lục Dục Hoa cùng cha mẹ cũng vừa dừng xe ở bên cạnh, mấy người từ trên xe xuống dưới, vừa vặn nghe được đứa bé nói phải đi về, Tần Song hận rèn sắt không thành thép, trừng mắt nhìn Lục Dục Trần.
Thật là một cái đầu gỗ.
“Giản Nặc.” Lục Dục Trần mở miệng: “Ngươi đi qua chơi cùng ông bà một chút được không? Ba ba muốn cùng ma ma nói chuyện.”
Đứa bé nghe ba nói xong, lại nhìn về phía mẹ đang ôm mình, nhỏ giọng nói: “Ma ma.”

Cảm xúc Giản Hơi lúc này rất không tốt, nhưng không nghĩ tới ở trước mặt con gái mà biểu hiện ra ngoài.

Nếu cùng Lục Dục Trần nói chuyện, liền không có khả năng nói dối dễ dàng, tính toán đem mọi chuyện ra nói rõ rang cũng tốt.
“Ma ma.” Nhìn ma ma không phản ứng, đứa bé lại kêu một tiếng.
Khẳng định mẹ đang tức giận!
Nếu ma ma không chịu tha thứ cho ba ba thì phải làm sao bây giờ?
Giản Hơi hít thở sâu, nói: “Vậy con ở chỗ này chờ mẹ một chút.”
Đứa bé gật đầu: “Được, con tuyệt đối sẽ không chạy loạn.”
Bé gái gật đầu, nhìn giống gà con đang mổ thóc.
Giản Hơi đem tiểu bánh bao đặt ở trên mặt đất, đứa bé hướng về phía Tần Song bên kia mà chạy, lại sợ ma ma tức giận, nàng ngửa đầu dò hỏi ma ma: “Ma ma, con có thể đi về phía bà nội bên kia sao?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận