Vân Mặc Ngọc vẫy tay từ cửa sổ: "Chị dâu nhỏ, chị tự cầu phúc nhé, chúng tôi đi trước đây.
"
Xe phóng đi mất.
Liễu Nhược Nam: Thật là vô lương tâm.
Vân Mặc Bắc kéo Liễu Nhược Nam đi một đoạn, Liễu Nhược Nam hất tay anh ra: "Chú làm đau cháu rồi, giết người à!"
Vân Mặc Bắc thở dài, thế nên nói, phụ nữ thật phiền phức.
Quay đầu nhìn cổ tay Liễu Nhược Nam, quả thực đã ửng đỏ.
Anh chắc chắn, mình không dùng sức.
Nhưng mà, vết đỏ trên cổ tay kia khiến lời anh nói có vẻ không có sức thuyết phục chút nào.
"Cô muốn nói chuyện thế nào? Tôi sẽ cố gắng đáp ứng.
"
Đây là lần đầu tiên anh nghiêm túc cân nhắc vấn đề này.
Đã hứa với gia đình nhà người ta, không ngoài dự đoán, sau này hai người cũng sẽ kết hôn, anh sẵn sàng đáp ứng cô một số yêu cầu không quá đáng.
"Thật không?"
Liễu Nhược Nam xoa xoa cổ tay, ngẩng đầu cười nhìn anh.
Vân Mặc Bắc gật đầu.
"Viết thư không được viết thơ yêu nước nữa, như vậy khiến cháu thấy chú tưởng cháu không yêu nước vậy.
"
"Con gái hiểu biết thêm một số thơ yêu nước cũng tốt.
"
"Cháu sẽ tự tìm hiểu, không cần chú dạy cháu.
"
Vân Mặc Bắc gật đầu: "Được, còn gì nữa không.
"
Liễu Nhược Nam nghĩ mãi nghĩ mãi, nghĩ mãi nghĩ mãi, cô thực sự không biết, bĩu môi nói: "Cháu cũng không biết nữa, cháu lại chưa từng yêu đương.
"
"Đi thôi, sau này cháu nghĩ ra, có thể nói với chú.
"
Hai người cùng nhau đi về.
"Chú, chú từng đi lính ạ?"
Liễu Nhược Nam vừa đá một hòn đá vừa hỏi.
"Ừ.
"
"Chú đến làm xưởng trưởng nhà máy là tạm thời hay sau này sẽ ở đây luôn ạ?"
"Không biết.
"
Liễu Nhược Nam mím môi, không biết chính là không được nói.
Nghĩ đến bộ phận đặc biệt mà bà Liễu nói, cô giả vờ vô tình nói: "Nếu chú vẫn đi lính thì tốt biết mấy,"
"Sao cô lại nói thế?"
Liễu Nhược Nam tiến lên nắm lấy cánh tay anh, vẻ mặt bí ẩn nói: "Chú ơi, cháu nói cho chú biết nhé, một hôm cháu đang nói chuyện phiếm với đội trưởng của cháu, ông ấy nói với cháu rằng, trong đội của chúng cháu có một quả phụ Vương rất kỳ lạ.
"
"Trước đây bà ta bế theo một đứa con trai mới nửa tuổi ngất xỉu ở cổng đại đội chúng cháu, sau khi tỉnh lại người phụ nữ đó nói rằng bà ta mất trí nhớ, không có nơi nào để đi, không còn cách nào khác, đội trưởng của chúng cháu đã tốt bụng cho bà ta ở lại.
"
"Nhưng sau đó, người phụ nữ này đối xử với con trai mình rất tệ, ngày nào cũng đánh chửi, còn không cho ăn, đứa trẻ đó lớn lên nhờ cơm trăm nhà và quan trọng nhất là người phụ nữ đó, ngày nào cũng không đi làm nhưng lại luôn ăn đồ ăn ngon, mặc quần áo mới, cứ vài tháng lại có người chuyển tiền cho bà ta, là một trong số ít người giàu có ở đại đội chúng cháu.
"