"Tính tôi hiền, nhưng không có nghĩa là dễ bị bắt nạt! Tôi chỉ không muốn cha mẹ phải khó xử, cũng không muốn để ý đến những trò hề này.
Chị nghĩ mình quan trọng đến mức mọi người phải xoay quanh chị sao?"
"Chúng ta không thể làm chị em, vậy đừng gọi tôi là em gái nữa, nghe ghê tởm lắm.
Tốt nhất là không ai dây dưa với ai nữa.
Nếu tôi còn nghe được lời đồn nào về tôi từ chị, thì tôi sẽ xé toạc miệng chị ra đấy!"
"Nghe rõ chưa?!"
Mỗi câu của Liễu Nhược Nam như đâm thẳng vào mặt Liễu Vũ Trân, khiến khuôn mặt trắng nõn của cô ta biến thành tái nhợt, rồi đỏ bừng, từ đỏ chuyển sang đen, sau đó lại trở về trắng bệch.
Liễu Nhược Nam cũng hơi lo lắng, lỡ đâu cô ta có bệnh tim thì sao? Hay là thành người suy nhược thần kinh thì cũng thật là tội nghiệp.
"Không, chị không có! Chị không sai khiến ai hết! Tất cả mọi người đều là bạn bè, giúp đỡ lẫn nhau là điều hiển nhiên.
Chị cũng không hề bắt nạt em, sao em lại nói như vậy, tại sao em lại bôi nhọ chị? Chị vẫn luôn coi em là em gái!"
Liễu Vũ Trân vừa nói vừa giật lấy chiếc cặp và ví tiền, che mặt khóc rồi chạy ra khỏi phòng học.
Không hổ danh là nữ chính, dù có chút ngốc nghếch, thủ đoạn có hơi tầm thường, nhưng gương mặt và dáng người của cô ta thì không thể chê vào đâu được, hơn nữa, da mặt cũng đủ dày.
Ngay cả khi bị vạch trần, lúc cô chạy đi, bóng dáng yếu đuối đó vẫn tạo thành một hình ảnh đẹp đẽ, khiến lòng mấy nam sinh lại mềm yếu thêm vài phần.
Liễu Nhược Nam khẽ nhếch môi, bật ra một tiếng cười lạnh, chưa xong đâu!
Sau đó, cô nhìn xung quanh đám nam sinh đang ngượng ngập, với một cái liếc đầy khinh bỉ, rồi mỉa mai nói, "Đúng là một lũ ngu! Đầu óc các người chắc dùng để làm nhân bánh bao hết rồi! Thật mất mặt tổ tiên các người!"
"Cô ——!"
Mấy nam sinh tức giận, nhưng lại không thể phản bác, chỉ biết đứng đó, mặt mũi đỏ bừng vì xấu hổ.
Nói xong, Liễu Nhược Nam bước ra khỏi phòng với dáng vẻ thảnh thơi, quay lại chỗ ngồi của mình.
Cô lấy cặp sách ra, rồi nói với Tần Hải Đường, người đang đứng đó đầy vẻ thán phục, "Hải Đường, phiền cậu giúp tớ xin phép thầy chủ nhiệm, tớ phảu về nhà trước.
Không khí trong lớp này thật ngột ngạt, tows sợ nếu ngồi học tiếp thì sẽ muốn leo lên tầng sáu ngắm cảnh mất.
Nhớ chuyển lời nguyên văn nhé.
Cảm ơn, bái bai!"
Nói xong, cô không thèm quay đầu lại, cứ thế rời đi.