Đoàn Sủng Vai Ác Ba Tuổi Rưỡi


Rất nhanh Đàm Duệ đã bị phân tâm bởi lời nói của U U, cùng sánh vai với bé đi đến khu vực tổ chức lớp học cưỡi ngựa.
"Thật sao? Không phải cậu đang lừa tớ chứ..

Sao có thể chạm vào sư tử được, nó có thể ăn thịt người đó.."
U U đắc ý nói: "Tớ và anh sư tử là bạn tốt, vì vậy anh ấy sẽ không ăn thịt tớ.

Gia đình tớ cũng nuôi một con cừu nhỏ tên là Miên Miên, cậu ấy cũng là một người bạn tốt của tớ.."
Trong mắt Đàm Duệ lộ ra vẻ ghen tị: "Cậu có nhiều bạn là động vật nhỏ vậy sao? Sao cậu làm được thế?"
Lời này làm khó U U, bé cũng không biết tại sao bỗng nhiên quan hệ giữa bé và động vật nhỏ lại tốt như vậy, nhưng khi thấy ánh mắt ghen tị của Đàm Duệ đang nhìn mình, lòng hư vinh nho nhỏ dâng lên, bé thuận miệng nói:
"Có thể là do tớ đáng yêu nên những động vật nhỏ mới thích tớ!"
Khi nói câu này, bé đã quên một cách có chọn lọc rằng trước kia những con chó bên đường đều sẽ sủa khi bé đi ngang qua.
Hai người nói chuyện một lát đã đến sân tổ chức lớp học cưỡi ngựa, bên này nối tiếp sân thể dục và được ngăn cách với lớp trượt patin ngày hôm qua bằng một tấm lưới sắt.

U U muốn nhìn xung quanh để tìm xem Khương Đường đang ở đâu lại bị Đàm Duệ sốt sắng kéo lại.
"Đừng nhìn nữa! Lát nữa bọn họ phát hiện ra chúng ta, chắc chắn sẽ đến đây để cười nhạo tớ!"
Lúc này Đàm Duệ hoàn toàn khác với Khổng tước nhỏ hoa hoè lộng lẫy ngày hôm qua.
"Khổng tước nhỏ đã biến thành đà điểu nhỏ rồi." U U che miệng cười trộm.
Mặt Đàm Duệ đỏ lên, vì sĩ diện mà phản bác:
"Tớ không phải đà điểu nhỏ, tớ là Spider Man!"
U U cũng không hiểu tại sao những bạn nam lại muốn trở thành Spider Man, dù sao bé cũng không muốn trở thành người nhện nhả tơ, bé muốn trở thành công chúa nhỏ mặc chiếc váy xinh đẹp.
Rất nhanh, cô giáo đã dắt hai con ngựa nhỏ đến, hai con ngựa này thật sự rất rất nhỏ, còn không cao bằng những bạn nhỏ, nhìn qua một chút cũng không dũng mãnh như những con ngựa lớn trong các bộ phim cổ trang, ngược lại mỗi con đều vô cùng đáng yêu.
"Oa oa thật là đáng yêu! Nó trông giống như một con chó lớn! Thật là đáng yêu, tớ muốn nuôi một con ngựa nhỏ!"
Gặp một con yêu một con, hôm nay U U vì con ngựa nhỏ dễ thương mà khóc lóc thảm thiết một ngày.
Nhưng mà tâm trạng của ngựa nhỏ thì hoàn toàn bất đồng với bé.
Ở phía sau, U U thật vất vả xếp hàng, chờ đến khi tới lượt bé ngựa nhỏ vốn ngoan ngoãn bỗng nhiên lùi lại một bước.
U U tiến thêm một bước nữa.
Ngựa nhỏ lại tiếp tục lùi một bước.
U U: ?
Cô giáo cũng rất ngạc nhiên, lúc đầu còn nghĩ rằng con ngựa này có thể bị mệt, nhưng khi đổi sang con khác thì vẫn vậy.
Cô giáo lẩm bẩm: "Có phải là do nó sợ hãi không.."
"Nó không sợ em!" Đối với lời nói này U U đặc biệt mẫn cảm, lập tức nhấn mạnh: "Em không đáng sợ, em sẽ không bắt nạt nó!"
Nói thì nói như vậy..
Ngựa nhỏ lại lặng lẽ lùi lại phía sau.
Cái này rõ ràng chính là dáng vẻ rất sợ hãi!
Trước ánh nhìn của mọi người, U U phồng mặt, nhìn chằm chằm vào ngựa nhỏ.
Cậu không được chạy, cậu chạy nữa thì tớ sẽ mất hết thể diện!
Ngựa nhỏ chần chừ, vẫn muốn lùi về phía sau, nhưng mà U U đã nhanh tay lẹ mắt, nhào tới phía nó như hổ đói, đồng thời ấn chặt yên ngựa, cho dù nó muốn chạy thì cũng phải kéo bé chạy!
Ngựa nhỏ hèn mọn bị một thân yêu khí của U U dọa sợ tới mức không dám chạy, nó đứng tại chỗ, run rẩy chờ đợi sinh mệnh kết thúc.
Bị yêu quái nhỏ bắt được.
Nó sẽ bị yêu quái nhỏ ăn thịt *khóc*
Ngay cả Đàm Duệ cũng nhìn ra ngựa nhỏ đang sợ, cậu ta ngập ngừng nói:
"Hay là..

Cậu vẫn nên thả nó ra trước đi.."
"Không thả!" U U duỗi tay ôm cổ ngựa nhỏ, cọ cọ vào đầu của nó: "Nó không sợ tớ, nó rất thích tớ, có đúng không?"
Ngựa nhỏ: Nó nào dám nói chuyện.
Những động vật nhỏ đều có trực giác rất nhạy bén, theo tuổi lớn dần của U U, phần linh khí thuộc về yêu quái cũng vô hình tăng trưởng theo.
Nhưng mà loại khí tràng này lại khác với Ung Trạch, mặc dù động vật nhỏ sợ hãi bé ngày càng nhiều, nhưng ngược lại U U ỷ vào việc chúng nó không dám phản kháng mà buộc chúng nó phải kết bạn với bé.
Giống như ngựa nhỏ đang bị bé cọ tới cọ lui nhưng lại không dám chạy.
Bé đắc ý nói với Đàm Duệ: "Nhìn xem! Tớ đã nói là các động vật nhỏ rất yêu thích tớ mà!"
Đàm Duệ: Cậu muốn nghĩ như vậy thì tớ cũng không có cách nào.
Cô giáo cũng rất kinh ngạc khi ngựa nhỏ lại nghe lời U U như vậy, bởi vì mặc dù ngựa nhỏ nhìn có vẻ đáng yêu nhưng cũng có chút tính tình, nếu những bạn nhỏ khác sờ nó quá nhiều, nó sẽ không vui rồi bỏ đi.
Mà U U dẫn nó chạy xung quanh, ngựa nhỏ cũng không hề kháng cự.
"Đường Đường, Đường Đường, Đường Đường!"
Một tay U U dắt ngựa nhỏ, tay kia kéo tấm lưới sắt gọi Khương Đường đang ở bên kia.
Xa xa, Khương Đường nghe thấy âm thanh, quay lại nhìn bé.
"Cậu muốn sờ sờ không! Ngựa nhỏ siêu đáng yêu!"
Cô bé đang vẫy tay với cô có đôi mắt sáng như chứa ánh sao.
Nhưng Khương Đường chỉ liếc mắt nhìn thoáng qua, dưới chân cô giật giật, lại không biết nhớ tới cái gì, quay đầu trượt ra xa.
U U mờ mịt.
Bé nghĩ Khương Đường không thích ngựa nhỏ, tuy rằng thật đáng tiếc, nhưng bé cũng không thất vọng quá nhiều.
Chỉ là vốn bé còn muốn hỏi bạn cùng bàn xem giày trượt patin mà bé tặng kia có mang vừa hay không, xem ra đành phải chờ ngày mai mới có thể hỏi.
Được rồi..
Nhưng tại sao đôi giày trên chân của Khương Đường lại không giống đôi của bé tặng vậy?
* * *
U U không có nhìn nhầm, quả thật Khương Đường đang đi đôi giày cũ của mình.
Nhưng không phải do cô có lòng tự trọng quá cao không muốn đi đôi giày của U U tặng, mà là cô không thể mang nó.
"Trả lại cho con."
Sau khi tan học về đến nhà, Khương Đường còn chưa kịp cất cặp sách đã vội chạy đến trước ghế sô pha, nơi có người mẹ đang cùng em trai xem phim hoạt hình.
Người phụ nữ thậm chí không cho Khương Đường một cái liếc mắt, lạnh lùng nói:
"Lại gì nữa? Mày nói chuyện với người lớn như thế à?"
Khương Đường tức giận đến mức phát run: "Giày trượt patin của con! Đó là của bạn cùng bàn tặng con, dựa vào cái gì mà mẹ lại vụng trộm lấy ra khỏi túi của con?"
Mẹ Khương thả điều khiển từ xa xuống, đứng dậy chửi rủa:
"Con bé chết tiệt này lá gan càng ngày càng lớn! Mày nói dựa vào cái gì? Cái gì là của mày, trong nhà này có cái gì là của mày? Tao lấy giày trượt patin của mày thì sao? Mày đã có một đôi, đôi kia để cho em trai là đúng rồi? Mày đúng là không có lương tâm."
Tên nhóc ngồi trên ghế sô pha cũng không biết phân biệt đúng sai, phụ họa nói:
"Em cũng muốn trượt băng! Chị thật không có lương tâm! Chị là sói mắt trắng!"
Mẹ thì tham lam, em trai thì thiếu hiểu biết, đối với việc này Khương Đường đã tập mãi thành thói quen, gần như chết lặng.
Cô biết, cô chỉ mới sáu tuổi, còn lâu mới tới tuổi tự lập, cô nhất định phải nhẫn nhịn.
Nhưng lần này, cô lại cố chấp nói:
"Những thứ trong nhà này đều là của mẹ, nhưng đôi giày đó thì không, đó là của bạn cùng bàn tặng con."
"Trả lại cho con."
"Đồ của con, trả lại cho con."
Mẹ Khương còn muốn mắng cô, Khương Đường lại lạnh lùng nói:
"Nếu mẹ một hai phải cho em trai, vậy sau này nó lấy một vật của con, con sẽ ném một vật của nó.

Mẹ có thể đánh con, nhưng lập tức nó sẽ giống con, nhất định phải học trường tiểu học này, trừ phi mẹ đánh chết con, nếu không con sẽ không bỏ qua."
Mẹ Khương nhìn thấy đôi mắt đứa con gái sáu tuổi của mình phát ra một loại tuyệt vọng, nhưng lại vô cùng cứng rắn.
Cuối cùng Khương Đường cũng lấy lại được đôi giày của mình.
Trong đêm khuya thanh vắng, cô ngủ trên chiếc giường nhỏ trong phòng khách, nhìn đi nhìn lại đôi giày trên đầu giường.
Đôi giày đắt tiền còn mới tinh không hề hợp với căn phòng nhỏ tồi tàn này.
Chính Khương Đường cũng không biết tại sao cô phải cố chấp đi đòi lại đôi giày không thuộc về mình, cho dù không mang, cô cũng có thể dùng lí do không vừa chân để qua loa lấy lệ.
Cố U U sẽ tức giận sao?
Có lẽ có, cũng có lẽ không.
Khả năng cao là rất nhanh thì U U sẽ quên đi món đồ chơi nhỏ không hề đáng giá này.
Cũng giống như sợi dây buộc tóc mà Cố U U đã đưa cho cô ở kiếp trước.
Đó là một tiết học thể dục, trước đó giáo viên thể dục đã yêu cầu tất cả học sinh nữ phải buộc tóc lên, nhưng hôm đó Khương Đường lại quên mang theo dây buộc tóc.
Cô đứng trong đám đông mà toát mồ hôi lạnh, nhưng lại có một bàn tay cầm dây cột tóc duỗi ra từ phía sau vai cô.
Đôi tay kia trắng nõn tinh tế, mang theo mùi thơm nhàn nhạt của kem dưỡng da tay.
Cố U U đưa dây buộc tóc cho cô, không nói một lời, dáng vẻ lạnh nhạt, không cảm thấy mình đang làm việc tốt, giống như đây chỉ là việc nhất thời muốn làm, tiện tay đưa cho cô một chút lòng tốt mà thôi.
Khi đó Khương Đường cẩn thận từng li từng tí nhận lấy.
Nhưng mãi đến sau này cô mới phát hiện, Cố U U đưa cho cô dây buộc tóc để cô không bị mắng kia lại có biểu cảm giống hệt Cố U U lạnh lùng nhìn cô bị bắt nạt bởi một nhóm con trai ngưỡng mộ cô ấy.
Đến bây giờ Khương Đường vẫn chưa thể nghĩ ra.
Tại sao người đưa dây cột tóc cho cô là cô ấy.
Người lạnh lùng đứng nhìn cô bị bắt nạt vì mình cũng là cô ấy.
Khương Đường nằm trên gối, hơi nghiêng đầu nhìn vào chiếc túi ở đầu giường.
Rõ ràng sau khi sống lại, thoạt nhìn, hình như Cố U U cũng không quá chán ghét cô đến vậy..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui