Người xưa đã nói "nhân chi sơ, tính bản ác", ở một góc độ nào đó mà nói, trẻ con vốn dĩ là tập hợp của cả thiên thần và ác quỷ, nhưng có vài bạn nhỏ được dạy dỗ tốt nên phần lương thiện chiếm ưu thế.
Mà một số đứa trẻ khác thì chỉ được học trong sách giáo khoa chứ không có ai hướng dẫn và quản lý đạo đức của chúng.
Nếu như đó là một đứa bé không cần phải lo cơm ăn áo mặc, lại có điều kiện tiền bạc dư dả thì ác ma trong lòng sẽ không hề kiềm chế được mà trỗi dậy, không có ai biết được nó sẽ gây ra những tội ác gì.
Cũng giống như Đổng Gia Hữu từng bị xấu mặt trước mọi người, cậu ta sẽ không bỏ qua chuyện cũ.
Bình thường ở trong lớp cậu ta có không ít bạn bè, cũng không thiếu những người nịnh bợ, những tên nhóc này chỉ mới năm sáu tuổi nên không có khả năng phân biệt đúng sai, chỉ là vừa nghe Đổng Gia Hữu đến bắt chuyện, còn gọi một vị đàn anh học cấp hai đến cho nên chúng cũng không thèm suy nghĩ gì, cùng đi theo đến đây.
"Bắt nạt cậu là người có hình xăm đúng không? Sao lại dẫn tôi tới tìm mấy đứa nhóc này?"
Người thiếu niên đứng bên cạnh Đổng Gia Hữu khoảng chừng mười hai, mười ba tuổi, là tuổi của người vừa mới vào cấp hai, cũng là anh bạn tốt của Đổng Gia Hữu.
So với Trì Hoán học cấp ba thì anh ta càng giống một kẻ lêu lổng hơn, tóc nhuộm tím, xỏ khuyên tai, trong túi còn có gói thuốc lá, trên cổ đeo dây chuyền hầm hố, xem ra anh ta cũng là kẻ thuộc cấp cao và có thâm niên trong giới phi chủ lưu.
"Không nhìn thấy người kia, anh giúp em dạy dỗ bọn họ trước đi!"
Đổng Gia Hữu nghiến răng nghiến lợi, chỉ vào Đàm Duệ nói:
"Đặc biệt là đứa em trai kia của em! Nó chính là đứa đã nhờ người khác ra mặt giúp đỡ, còn dám đứng bên cạnh xem trò cười của em! Nhất định anh phải đánh nó đến răng rơi đầy đất!"
Tên tóc tím liếc nhìn hai cô bé đang đứng bên cạnh.
"Còn hai người đó thì sao?" Phi chủ lưu vô cùng nguyên tắc nói: "Anh không đánh con gái.
"
Đổng Gia Hữu không muốn đánh hai cô bé kia, nhưng mà cậu ta cũng có kế hoạch khác.
Sở thú được chia thành khu vực trong nhà và khu vực hoang dã ngoài trời.
Khu vực hoang dã rất rộng, ít camera, sau khi tóc tím nhận được cuộc gọi của Đổng Gia Hữu, anh ta đã lẻn vào từ phía này, vừa đúng lúc thuận tiện cho kế hoạch của bọn họ.
Chờ đến khi ba người U U rời khỏi đám đông, tóc tím cùng bốn, năm học sinh tiểu học khác cũng thuận lợi theo đến đây.
"Đứng lại!"
Ba bạn nhỏ đứng lại, khuôn mặt ngơ ngác nhìn bọn họ.
"Mấy người chính là kẻ đã bắt nạt em trai tôi sao?" Tóc tím tiến lên một bước chọc vào vai Đàm Duệ: "Này cậu nhóc, cậu có biết Đổng Gia Hữu là người được tôi bảo kê không?"
Đàm Duệ lắc đầu: "Em không biết.
"
Tóc tím hung dữ nói: "Vậy thì bây giờ đã biết rồi đó!"
U U ngẩng cao đầu:
"Tại sao anh lại bảo kê người khác? Mọi người đang luyện công phu gì sao? Kim chung tráo à? * Đường Đường, Kim chung tráo lợi hại lắm hả?"
* Kim chung tráo hay Kim chung trạo là một trong số những công phu của Thiếu Lâm Tự, được luyện bằng cách dùng vải thô quấn cục thành quả chùy rồi đánh vào tất cả các bộ phận trên người, lúc đầu sẽ cảm thấy đau, đến lúc không thấy đau nữa thì thay bằng chùy gỗ, chùy đồng.
Khương Đường: "! "
Vào thời điểm quan trọng như thế này cũng chỉ có U U mới có thể có mạch suy nghĩ lộn xộn giống như chó hoang bị đứt dây xích.
Nhìn đám con trai trước mặt đang vây quanh bọn họ, chỉ có Khương Đường mới nhận ra sự nghiêm trọng của vấn đề.
Không ai hiểu rõ hơn cô rằng bạo lực học đường của đám con trai hoàn toàn không giống với chuyện đánh nhau nhỏ nhặt của đám con gái, bằng tuổi thì còn dễ nói chứ loại thiếu niên đang tuổi dậy thì như tên tóc tím này, anh ta hoàn toàn có thể xử lí cả ba người bọn họ.
Trong đầu lại hiện lên bóng ma của kiếp trước, chân tay Khương Đường lạnh lẽo, không nhịn được mà lùi về phía sau vài bước.
Nhưng phía sau lại là U U và Đàm Duệ, hai học sinh tiểu học hoàn toàn không có một chút cảm giác đang gặp nguy hiểm, bởi vì bọn họ chưa từng gặp phải loại chuyện như thế này, cho nên không thể biết được chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.
Khương Đường ngẩng cao đầu, thiếu niên kia cao hơn cô rất nhiều, che khuất cả ánh mặt trời, bóng đen che luôn khuôn mặt, trên khuôn mặt mơ hồ kia hiện lên rất nhiều suy tính.
"Đàm Duệ phải không, lại đây, trước tiên tôi muốn đơn độc nói chuyện với nhóc.
.
"
"Anh kéo tôi làm gì, buông ra!"
"Mấy người muốn bắt Đàm Duệ đi đâu? Anh làm cậu ấy bị đau kìa, buông cậu ấy ra!"
"Cố U U, nhóc nghĩ tôi thật sự muốn làm bạn với nhóc sao? Rất nhiều người còn đang xếp hàng chờ tôi chọn bọn họ làm bạn đó, chỉ có nhóc là không nể mặt tôi, bố tôi là người có rất nhiều tiền, ông ấy đã nói người nổi tiếng cũng chẳng lợi hại gì, cho dù nhóc là tiểu minh tinh thì tôi cũng sẽ không sợ nhóc.
.
"
Đứa nhỏ bị chiều sinh hư, vênh váo kiêu ngạo giống như đang muốn lấy lại danh dự cho mình.
Khương Đường vẫn còn đứng trước mặt U U, cậu ta cau mày, cảm thấy cô đang cản đường nên dùng sức đẩy cô sang một bên.
.
Đổng Gia Hữu là người rất khỏe mạnh, sức lực lại mạnh, Khương Đường căn bản không thể đẩy được cậu ta, trong nháy mắt phần cùi chỏ đập xuống mặt đất đã bị rách da, máu chảy ra.
U U bị dọa sợ.
"Đường Đường!"
Bé muốn chạy tới nhưng lại bị Đổng Gia Hữu túm tóc đuôi ngựa phía sau.
Sau khi lên tiểu học có rất ít bé gái buộc tóc hai chùm, Úc Lan chải đuôi ngựa cho bé, lại dùng dây cột tóc thật đẹp để buộc lại, khi bước đi đuôi ngựa sẽ đung đưa phía sau đầu, giống như một cái đuôi vậy.
Không biết từ đâu mà Đổng Gia Hữu lấy được một cái kéo, Khương Đường không kịp ngăn cản đã thấy cậu ta cắt một cái, một tiếng răng rắc vang lên.
.
Một nhát.
Một kéo cắt đứt tóc đuôi ngựa xinh đẹp.
U U dừng lại, ngơ ngác sờ vào đuôi tóc ngắn ngủn sau đầu mình.
Tóc, đã biến mất.
Khương Đường kinh ngạc nhìn Đổng Gia Hữu đang cầm phần tóc của U U.
* * *
Chỉ bằng mày mà cũng muốn bắt chước người khác, tao khinh!
Cũng không tự xem lại bản thân nặng mấy cân mấy lượng, người ta chính là trăng trên trời, còn mày chỉ là bùn dưới đất! Tỉnh táo lại đi!
Cả người đều mang theo hơi thở nghèo nàn rách nát, học cùng một lớp với mày khiến tao cảm thấy ghê tởm!
Còn dám đánh lại? Này thì đánh trả! Cứ phải ăn hai cái tát thì mày mới biết hai chữ chịu thua viết như thế nào đúng không?
* * *
Đủ loại âm thanh khiến cô bùng nổ, như thể cơn giận dữ đã bị kìm nén từ lâu, sâu thẳm trong lòng kia bỗng nhiên bùng phát, trong nháy mắt tất cả sự sợ hãi và lý trí của cô đều bị cuốn trôi.
Không biết từ chỗ nào tràn ra, bỗng nhiên dũng khí lan tỏa toàn thân, Khương Đường vốn luôn trầm mặc ít nói bỗng nhiên đứng bật dậy.
Khi U U còn đang băn khoăn không biết bị cắt tóc rồi liệu bé có bị hói hay không thì Khương Đường đã nhanh chóng lướt qua trước mắt bé.
Giây tiếp theo, không ai ngờ tới Khương Đường lại giơ chân lên đá thẳng vào bụng Đổng Gia Hữu, một cú đá tập trung sức lực toàn thân kia đã khiến tên nhóc to gấp đôi cô bị đá lăn vài vòng trên đất.
Ngay cả mấy người bên phía Đàm Duệ cũng kinh ngạc đứng hình, nhốn nháo nhìn về phía bên này.
"Đổng Gia Hữu!"
"Hu hu hu.
.
Mày đá tao! Mày mà cũng dám đá tao!"
U U bị tình huống trước mắt làm cho kinh ngạc không nói nên lời, mọi chuyện diễn ra quá nhanh.
Người vừa tung cú đá kia là Khương Đường sao?
Là người luôn nghe theo lời bé, không bao giờ nói chuyện lớn tiếng, cũng không hề nóng nảy, thậm chí trong lớp còn không dám giơ tay phát biểu.
.
Là Khương Đường ư?
"Không sao, không sao.
.
"
Sắc mặt Khương Đường tái nhợt, bỗng nhiên ôm chặt lấy U U đang đứng ngây ngốc vào lòng.
U U ngồi dưới đất, mặc cho Khương Đường ôm mình.
Cô đang run rẩy.
Rõ ràng là đang an ủi U U vừa bị cắt mất tóc, nhưng mà hình như Khương Đường lại đang chìm vào một cơn ác mộng đáng sợ, cô ôm chặt lấy U U, như thể đang hút lấy sự can đảm trên người bé.
"Đừng sợ.
.
"
"Tôi, tôi đã đánh lại, không sao đâu.
.
"
Cách đó không xa, Đổng Gia Hữu đang nằm dưới đất gào thét, được người khác đỡ dậy, đồng bọn của cậu ta cũng tức giận, tóc tím hùng hổ bước tới muốn báo thù cho đứa đàn em của mình.
Còn Khương Đường thì thả U U ra, có chút hoảng hốt nhìn U U, giống như đang dặn bé, lại giống như đang nói với những người khác.
"Hãy nhớ kỹ, nếu người khác bắt nạt cậu thì cậu phải bắt nạt lại.
"
"Không được nhịn, nếu không cậu sẽ trở thành một kẻ hèn nhát.
"
"Phải đánh trả, nhất định phải đánh trả.
"