Trì Hoán hoảng sợ nhìn một quả đầu nhỏ nhô lên trong bể bóng nhựa.
U U đã tháo dây buộc tóc, đầu rối bù xù, mới lúc sáng còn thấy tóc bé khá dài, mà lúc này đã biến thành ngắn củn.
"Sao lại thế này?"
Ung Trạch đang tìm hộp thuốc để sát trùng vết thương cho Khương Đường nên chỉ nói sơ cho Trì Hoán biết những chuyện đã xảy ra.
Trì Hoán vừa nghe lập tức thấy không ổn.
Thanh Long Hội vừa thành lập đã bị bang phái khác tập kích trong cùng một ngày, đây chính là vì kiêng kị thực lực của bọn họ, muốn mạt sát một băng toàn nhân tài mới xuất hiện trên giang hồ như bọn họ!
Đây là một sự khiêu khích rõ rệt!
"Người anh em!" Trì Hoán khuỵu xuống, kích động nắm tay U U trong bể bóng nhựa: "Em chịu khổ rồi! Em yên tâm! Người trong giang hồ như chúng ta quan trọng nhất chính là nghĩa khí! Nó cắt đầu tóc em cũng chính là đã chém đầu anh! Thù này nhất định anh ghi kỹ trong lòng!"
U U sửng sốt trước tư thế khí phách hiên ngang của cậu, cũng rất tự nhiên thuận theo cậu, nghiêm túc gật đầu:
"Anh em tốt!"
Ánh mắt hai người kiên định, đôi tay nắm chặt, tựa như anh em cùng sống cùng chết.
Không ai có thể ngờ được, vài giờ trước, hai người này đã trở mặt mách lẻo đối phương chỉ vì trò đập tay.
Ung Trạch gọi Trì Hoán lại đây tất nhiên không phải để cậu ta diễn cảnh anh em tình thâm với U U.
Thật sự tóc U U bị cắt có chút khó coi, cứ như vậy mà trở về, chắc chắn đầu tóc xấu xí của bé sẽ bị cả năm khối tiểu học nhìn chằm chằm, vậy nên tốt nhất là để Trì Hoán cắt lại kiểu tóc mới cho bé.
Đừng thấy Trì Hoán không đáng tin cậy, bàn về cắt tóc, cậu ấy còn chuyên nghiệp hơn Tony rất nhiều.
Rốt cuộc thì tóc của chính cậu cũng là do cậu tự cắt.
Tony Trì tìm dụng cụ quen thuộc của mình trong phòng nghỉ, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn mũm mĩm của U U, nghĩ nghĩ, dơ tay cắt vài đường đã cắt xong cho bé một cái mái bằng.
Phần tóc còn lại được tỉa nhẹ phần đuôi, sau khi cắt chỉ dài ngang vai, phần đuôi tóc được cài nhẹ vào trong trông hoạt bát và dễ thương hơn rất nhiều so với khi để tóc dài.
Sau khi cắt tóc, U U chạy ra cho Ung Trạch xem.
"Nhìn đẹp không ạ?"
Bé còn chưa soi gương, tới hỏi ý kiến của cậu trước.
"Rất hợp với em.
"
Tony Trì ngồi sau cười tự đắc: "Còn không nhìn xem đây là tay nghề của ai?"
U U vui vẻ chạy đến chỗ Khương Đường và hỏi:
"Nhìn có đẹp không?"
Khương Đường nhìn cô bé có đôi mắt to lấp lánh, gật đầu.
Thật ra cũng không đẹp đến mức vỗ tay trầm trồ khen ngợi, khuôn mặt trẻ con của bé vẫn rất mũm mĩm, trông như một cái bánh bao nhỏ nhắn mềm mại đáng yêu, mà các cô bé lớp một lớn nhanh đã sớm gầy lại, có chút dáng vẻ sơ khai của thiếu nữ.
Có lẽ phải mười năm nữa bé mới giống như viên ngọc trai đã được mài dũa, mất đi vẻ trẻ con của một bé gái, dần dần trở thành một cô gái khiến mọi người kinh ngạc.
Nhưng lúc này, rõ ràng U U rất hài lòng, bé soi gương nhìn trái nhìn phải, quay đầu lại giơ ngón cái với Trì Hoán.
Với kiểu tóc mới được cậu cắt cho, bé quyết định sẽ làm người lớn bao dung, không thèm quan tâm đến nỗi đau khi bị cậu đánh!
Vừa cắt xong kiểu tóc mới chưa được bao lâu, ngoài cửa đã vang lên âm thanh của cô giáo.
"Có Cố U U ở đây không?"
Giáo viên bước vào nhìn mọi người trong phòng một lượt với vẻ mặt kỳ lạ.
"Chuyện đó.
.
bên ngoài đã xảy ra chuyện, có lẽ là cần.
.
mọi người đi một chuyến.
"
Ung Trạch đứng lên, như đã sớm dự đoán được, nhẹ nhàng gật đầu:
"Vâng.
"
U U ôm tay Khương Đường đi theo phía sau, đợi lúc ra ngoài mới biết chuyện gì đã xảy ra.
Xe cảnh sát đã đánh vỡ tiệc lửa trại đêm nay, các nhân viên cảnh sát được bố của Đổng Gia Hữu gọi đến đã xuống xe, đi đến chào hỏi Ung Trạch.
Các bạn nhỏ còn lại đã nhanh chóng được các giáo viên dẫn đi khu vực khác để tránh, tạm thời mỗi lớp sẽ đổi thành biểu diễn tài năng, nên cũng không bị dọa bởi sự xuất hiện của cảnh sát.
Tuy rằng U U không rõ cảnh sát đến làm gì, nhưng mơ hồ có cảm giác là nhằm vào bọn bé, cũng không phải là chuyện tốt gì.
Bé nắm tay Khương Đường, áp chặt vào người cô.
"Đường Đường.
" Giọng nói bé yếu ớt: "Tớ sợ quá, có phải chúng ta đã làm sai cái gì không?"
Khương Đường nắm tay U U chặt hơn.
"Không có.
"
Cô nhìn người đàn ông bước ra từ siêu xe, Đổng Gia Hữu lao về phía ông ta, mà Đàm Duệ đứng một bên lại rụt người khi nhìn thấy người đàn ông đó.
So với vẻ thất thần khi đá Đổng Gia Hữu trước đó, lúc này ánh mắt Khương Đường rất bình tĩnh:
"Có gì sai khi chống trả người bắt nạt chúng ta?"
U U nửa hiểu nửa không, tuy nhiên khi nghe thấy giọng nói bình tĩnh của Khương Đường, lòng bé cũng vững hơn.
Nhưng trên thực tế, Khương Đường đang đổ mồ hôi lạnh thay Ung Trạch.
Khu sư tử của vườn bách thú cũng chỉ có một con mà thôi, hơn nữa vẫn luôn có camera theo dõi trong thời gian thực, tuy rằng cô không biết con sư tử đã ra ngoài bằng cách nào, dù cho ba bọn cô không nói gì, chỉ cần kiểm tra camera giám sát, chắc chắn sẽ xác minh được lý do thoái thác của Đổng Gia Hữu.
Dường như bố của Đổng Gia Hữu cũng đã nghĩ đến điều này, ông ta ngạo mạn liếc nhìn Ung Trạch, người còn quá trẻ:
"Một đứa trẻ như cậu có thể chịu nổi trách nhiệm không? Gọi người quản lý vườn bách thú ra đây, cảnh sát sẽ kiểm tra camera giám sát của các người, vốn là một vườn bách thú thế nhưng lại thả sư tử ra để hành hung? Tôi yêu cầu mấy người cho tôi một lời giải thích hợp tình hợp lý!"
Mặc dù lời nói và hành vi của bố Đổng không thô lỗ, nhưng lại không hề che dấu sự khinh thường.
"Được.
"
Ngược lại là Ung Trạch rất bình tĩnh, điềm đạm đáp lời.
Đúng lúc này, yêu quái hươu cao cổ là đội trưởng an ninh phụ trách bảo vệ vườn thú đi tới, Ung Trạch ra hiệu cho cảnh sát:
"Tất cả giám sát trong một tháng gần nhất, sở thú đều có lưu lại.
Tuy việc điều tra camera giám sát chỉ để xác nhận chuyện này thì có hơi nực cười, nhưng chúng tôi không thẹn với lương tâm, xin cứ tự nhiên mà kiểm tra.
"
Cảnh sát cũng đang thầm nghĩ trong lòng.
Trước khi đến đây, cấp trên đã chào hỏi bọn họ, việc của sở thú động vật nhỏ có thể liên hệ trực tiếp với cậu thanh niên trẻ tên Ung Trạch này.
Khi mới nghe, họ cũng nghi ngờ không biết cậu bé mười lăm tuổi này có thể làm được gì, nhưng sau khi tận mắt chứng kiến, họ thấy có vẻ cậu rất đáng tin cậy.
Dù sao thì một vườn thú lớn như vậy sao có thể để sư tử chạy lung tung bên ngoài?
Làm sao có chuyện bắt được con nít lại không nuốt luôn vào bụng mà còn thả cho chạy, rồi bắt xong lại thả cho chạy tiếp? Đây không phải là đang nói đùa sao?
Tuy nhiên vì ngại địa vị xã hội của người báo nguy nên bọn họ cũng không nhiều lời, vẫn điều động cảnh sát đi điều tra.
Nhân viên bảo vệ hươu cao cổ đã mở lên toàn bộ băng ghi hình của camera, bằng ghi hình không hề thiếu đoạn nào, tất cả đều hiện lên đầy đủ trước mặt cảnh sát và bố con Đổng Gia Hữu.