Lần đầu tiên hai chủ nhà không dính khói lửa phàm tục đều xuất hiện trong nhà bếp, còn dì Trương thì ăn không ngồi rồi bị lơ đẹp ở một bên, nhìn ông bà chủ vụng về pha trà.
Dì cũng không lo bọn họ bị bỏng mà là lo rằng tay chân vụng về của bọn họ sẽ làm vỡ bộ trà trên vạn tệ.
"Câu kia của dì Chử...!là có ý gì?" Úc Lan nghi ngờ nhìn chằm chằm Cố Khải Châu.
Cố Khải Châu khẩn trương đến nhòe mắt, mất tự nhiên mà gãi gãi mặt: "Ừ thì...!Không có ý gì đâu, có thể là người quen trước kia của ông ấy, anh cũng không có ấn tượng gì..."
"Em không nói cái này." Úc Lan thiếu chút nữa là lấy bóng đèn chiếu vào mặt chồng mình để tra khảo: "Anh không lừa gì em về chuyện của ba đi?"
Cố Khải Châu: "..."
"Lúc em gả cho anh, anh nói rằng ba mẹ anh đều đã qua đời, trong nhà cũng chỉ có họ hàng xa, không có họ hàng gần...!Tuy em cảm thấy điều này không có khả năng lắm, nhưng vẫn là để em xác nhận lại một chút, rằng mấy chuyện của cha mẹ và họ hàng mà anh nói thật ra đều là giả?
"..." Ông biết nói thế nào đây?
Thật ra, từ góc độ nào đó mà nói thì thực tế...
Tất cả điều Úc Lan nói đều chính xác.
Có làm sao thì Cố Khải Châu khẳng định cũng không thể nói như vậy, nếu ông bảo rằng đúng là thế, thì khi Úc Lan phát hiện hắn lừa cô chuyện lớn như vậy, chắc chắn sẽ chụp cái mũ lừa hôn lên đầu hắn.
"Làm sao có chuyện đó..." Cố Khải Châu trái lương tâm mà nói đối: "Ừ thì...!Anh mang trà lên, em bảo dì Trương đi xem có điểm tâm gì đó không..."
Nói xong Cố Khải Châu lập tức chuồn đi.
"Cả nhà uống trà đi." Cố Khải Châu đặt khay lên bàn, tự mình bưng một ly đến cho bà nội Chử: "Trà của cô, đây là hồng trà người ta tặng cháu, ngài nếm thử xem có thích hay không."
Người trong giới nghệ thuật không nhất định phải có gia tài bạc triệu, nhưng vô cùng chú ý đến những chi tiết lặt vặt.
Giống như hồng trà mà vị đạo diễn đưa tới này, dù là mang đi làm quốc lễ cũng tuyệt đối làm không mất thể diện, bà nội Chử đương nhiên sẽ không soi mói.
Bà nhấp một ngụm, trông như lơ đãng nói: "À, dì nhớ là ba cháu cũng thích uống trà."
Cố Khải Châu sợ tới mức run người, xém chút đã làm đổ ly trà trong tay: "Đúng đúng đúng, ông ấy có thích có thích."
Thích thì thích! Nhưng không nên nói cái gì mà "mang cho ông ấy một ít" nha!
Có điều trời không chiều lòng người, ngay sau đó bà nội Chử nhàn nhạt nói: "Nếu cháu rảnh thì có thể mang tới cho ông ấy nếm thử một chút."
Cố Khải Châu: "..."
U U ngồi một bên nghe được đoạn đối thoại này thì nghi hoặc hỏi: "Làm sao để đưa cho ông nội? A cháu biết rồi, đem đi đốt đúng không ạ? Đốt trà? Nhưng mà ngâm nước rồi thì không đốt được!"
Nghe thấy U U bảo đốt cho ông trước mặt bà nội Chử, cả người Cố Khải Châu toát mồ hôi lạnh.
"Ha ha ha ha đồng ngôn vô kỵ* đồng ngôn vô kỵ." Cố Khải Châu xấu hổ bịt kín miệng U U.
*Trẻ con nói chuyện không biết kiêng kỵ
"Hôm qua chị Nghiên Nghiên đến nhà, U U còn chưa chơi được nhiều với người ta đi? Không bằng hôm nay ở lại ăn cơm trưa, U U con và anh chị đưa Nghiên Nghiên ra ngoài sân chơi một lát được không?"
U U mở to mắt vô tội, tỏ vẻ bé bị che miệng, không thể nào nói được.
Cố Khải Châu vất vả lắm mới tống cổ được bọn nhỏ ra ngoài, bà nội Chử cũng bảo vợ chồng Chử đang muốn ở lại đi về để sắp xếp chuyển nhà.
Chờ đến khi quanh sô pha không còn người nào, Cố Khải Châu mới bất đắc dĩ nói: "Dì cũng nghe nói rồi?"
Từ phản ứng của bà nội Chử thì hiển nhiên là đã biết về chuyện của nhà bọn họ.
"Có nghe một ít, vốn là tưởng cháu vì công việc nên mới khiêm tốn, không công khai quan hệ của cháu và ba cháu với công chúng, không ngờ rằng đến cả gia đình cháu mà cũng không biết..."
Bà nội Chử thở dài: "Nếu không phải đã thấy ảnh của cháu, dì còn thật sự cho rằng cháu đã ra nước ngoài phát triển như lời ba cháu."
Cố Khải Châu uống ngụm trà, nhẹ nhàng bâng quơ nói: "Cháu ở trong nước thì cũng không có gì khác nhau, ông già lại không thiếu con cái, cháu không thuận ý của ông ấy thì tốt nhất là mắt không thấy tâm không phiền."
"Không thể nói như vậy được." Bà nội Chử phản bác: "Ba cháu lại không phải là người tam thê tứ thiếp, tất cả con cái đều cùng một mẹ sinh thì ai mà không phải là bảo bối? Con ruột thì sao có thể không hài lòng là không thích?"
Bà nội Chử tính toán, bên ngoài nói rằng con trai nhỏ của nhà họ Cố xuất ngoại phát triển sau khi 18 tuổi, tính một chút thì...
"Không phải là đã mười mấy năm cháu chưa gặp ba mình đấy chứ?"
Cố Khải Châu sửng sốt, chần chờ trong chốc lát mới nói: "Cũng không đến mức mười mấy năm..."
Có vài năm thân thể ông già không tốt, làm mấy cuộc phẫu thuật lớn, hắn vẫn có trở về nhà vài lần.
Nhưng mà khi đó ông ấy còn chưa tỉnh, hai người cũng không tính là đã gặp mặt, chỉ nhìn thoáng qua, mọi người xung quanh đều không biết.
Cố Khải Châu kết hôn hai lần, một lần là làm tiệc cưới bên nhà gái, lần khác là du lịch đám cưới*, cả hai lần hắn đều không mời thân thích bên phía mình, cũng không nhắc với ai về người nhà của bản thân.
*Là hình thức đám cưới diễn ra tại các địa điểm du lịch trong khoảng thời gian từ 2-3 ngày với số lượng khách mời hạn chế, tránh rườm rà của hôn lễ truyền thống.
Nhiều năm như vậy, hắn vẫn có liên hệ vài lần với mấy anh chị em, nhưng chưa lần nào liên hệ với ông già.
Lần cuối cùng hắn gặp ông ấy đã nói gì nhỉ?
Cố Khải Châu có chút thất thần.
——
Trong sân, U U thả Miên Miên ra, ríu rít giới thiệu với nó bạn mới của bé.
Còn Cố Diệu Diệu và Thẩm Tịch Xuyên thì trộm thảo luận với nhau.
Thẩm Tịch Xuyên: "Có phải là có điểm không thích hợp?"
Cố Diệu Diệu: "Đúng vậy, lúc bà Chử nói tới ông nội, ba tôi chỉ thiếu điều là viết "ta có chuyện đang giấu" lên mặt."
Thẩm Tịch Xuyên: "Chuyện của ông nội cô rốt cuộc là thế nào?"
Cố Diệu Diệu: "Tôi không biết, chỉ nghe nói đã qua đời, bia mộ cũng ở nước ngoài, ba tôi cũng chưa bao giờ nói với bọn tôi về ông ấy."
Thẩm Tịch Xuyên: "Có phải hay không..."
Cố Diệu Diệu: "Hơn phân nửa là..."
Chỉ nghe đôi câu vài lời, Thẩm Tịch Xuyên và Cố Diệu Diệu cơ bản là đã thông não về chân tướng sự việc, mà U U chơi với Miên Miên ở một bên hoàn toàn không biết rằng, ông nội mà mỗi năm bé đều phải thầm tế bái trong lòng vào Tết Thanh Minh* thật ra có khả năng...
Vẫn đang tung tăng nhảy nhót.
*Là một ngày lễ Tết thể hiện "Đạo lý uống nước nhớ nguồn", lòng thành kính đối với tổ tiên.
"Anh! Chị! Chúng ta chơi trò diều hâu bắt gà con được không?"
Chử Nghiên chưa từng chơi qua thấy U U thuần thục giữ chặt vạt áo của Cố Diệu Diệu, còn kéo cô nàng đứng ở phía sau bé thì nghi hoặc nhìn xung quanh hỏi: "Tịch Xuyên làm trọng tài, Diệu Diệu làm gà mái, vậy ai làm diều hâu?"
U U ý vị thâm trường: "Hì hì..."
Miên Miên đứng đối diện Cố Diệu Diệu ngẩng đầu, có chút tự hào mà kêu: "Be..."
Chử Nghiên:??
Rất nhanh Chử Nghiên liền phát hiện, trò diều hâu bắt gà con của nhà U U vô cùng khác người.
"Chuẩn bị..." Thẩm Tịch Xuyên phất tay: "Bắt đầu!"
"Ô a a—"
Chử Nghiên còn chưa hồi phục lại tinh thần đã thấy Cố Diệu Diệu đằng trước chạy cực nhanh về bên trái, cũng kéo U U và cô bé nhanh chóng chạy theo.
Tập trung nhìn lại, cô bé mới phát hiện ra nguyên nhân.
Miên Miên chạy cũng quá nhanh đi!
Còn nữa, vì sao lại chơi với một con cừu loại trò chơi mà trẻ con loài người không thể chiếm được tiện nghi nào vậy!
"Chị ơi bên phải!"
"A a a bên trái bên trái!"
"Chị ơi chậm chút, chị Nghiên Nghiên sắp bị bỏ lại!"
Là một người mười hai tuổi, Chử Nghiên đã hoàn toàn chấn kinh trước tốc độ này của Cố Diệu Diệu.
Có thể so tài tốc độ cùng với động vật, Cố Diệu Diệu còn làm nghệ sĩ violin làm gì, không bằng đi làm bộ đội đặc chủng đi!
Cuối cùng Chử Nghiên không cách nào theo kịp tốc độ của hai chị em luyện tập hằng năm này, trong nháy mắt cô bé buông vạt áo U U ra thì theo quán tính mất trọng tâm, sắp sửa phải ngã xuống đất.
"Miên Miên làm tốt lắm!"
U U giơ ngón cái lên cho Miên Miên đang ngậm lấy cổ áo của Chử Nghiên.
Chử Nghiên ngây ngẩn cả người.
"Mày...!thật thông minh nha."
Cô bé quay đầu sờ sờ lỗ tai của chú cừu con.
"Lỗ tai cũng thật đáng yêu."
Miên Miên được khen nghiêng nghiêng đầu, lỗ tai nhỏ lắc lư, hơi lộ ra ý cười.
Chử Nghiên càng kinh ngạc: "Nó cười kìa!"
"Miên Miên rất thân thiện, cậu ấy yêu thích ai thì sẽ cười." U U cọ cọ mặt Miên Miên: "Đúng không Miên Miên?"
"Be..."
Thẩm Tịch Xuyên nhìn Miên Miên, bỗng nhiên nghĩ tới một chuyện: Đã vài năm rồi, vì sao...!Miên Miên không lớn thêm tí nào?
"Được rồi, hoạt động tập thể dục hôm nay kết thúc tại đây, chị phải đi luyện đàn." Cố Diệu Diệu kéo duỗi một chút, vô cùng tiêu sái mà phất tay với Chử Nghiên: "Chị Nghiên Nghiên, hẹn gặp lại, nếu sau này ba mẹ chị còn đối xử tệ với chị, em có thể giúp chị mắng miễn phí."
Chử Nghiên: "...Cảm, cảm ơn?"
"Không cần khách khí."
Thẩm Tịch Xuyên cũng nhanh chóng về phòng đọc sách, trong sân chỉ còn lại hai bạn nhỏ yêu thích Miên Miên không rời tay.
"Hóa ra bà chị biết ông của em nha, thật không ngờ được." Chử Nghiên vừa vuốt ve Miên Miên với U U, vừa nhìn về hai người trên sô pha ở trong phòng qua cửa sổ sát đất: "Ông của em trông như thế nào?"
U U mờ mịt nói: "Hả? Em không biết, em chưa từng gặp qua, ông ấy đã qua đời từ rất sớm."
Chử Nghiên nghĩ nghĩ: "Tại sao chị cảm thấy, ý của bà chị giống như là ông em chưa qua đời?"
"Nếu chưa qua đời thì càng tốt." U U lại bắt đầu nhào nặn Miên Miên: "Ba em không có ba nên rất khổ sở, nếu như em không thấy ba, nhất định em cũng sẽ rất đau lòng."
Chử Nghiên: "Vậy U U muốn kiểu ông nội thế nào?"
"Còn có thể lựa chọn ông nội ạ?"
"...Tất nhiên là không chọn được, nhưng mà không phải em không có ông sao? Tưởng một chút cũng không sao."
Hình như có chút hợp lý.
Nghe Chử Nghiên nói xong, U U nghiêm túc mà bắt đầu tưởng tượng:
"Hừm...! Em muốn một ông nội giống như ông của mọi người, tóc trắng, nếp nhăn đầy mặt, có lẽ còn chống gậy, nhưng mà sẽ cười với em, sẽ không quản em không được ăn nhiều kẹo và kem giống mẹ..."
Sau khi nói một đống thứ vụn vặt linh tinh lộn xộn, U U lại nhanh trí bảo: "Đúng rồi đúng rồi, nếu có thể thì em mong sẽ có một ba nói với em, thật ra ông em là xưởng trưởng của xưởng kẹo lớn nhất lớn nhất lớn nhất cả nước! Kẹo của nhà em nhiều đến mức vĩnh viễn ăn không hết! Sở dĩ lúc nhỏ không cho em biết là vì muốn khảo nghiệm ý chí của em!!"
Chử Nghiên: "..." Chị bảo em tưởng tượng, không phải bảo em đi nằm mơ..