Ý tưởng của người hòa giải U U quả thật chẳng giống ai, khán giả nghĩ nửa ngày cũng không hiểu được việc "Cố Khải Châu và Úc cãi nhau" liên quan gì đến chuyện "Cố Khải Châu thẳng thắn kể lần đầu tè dầm của mình cho Úc Lan nghe".
Tuy nhiên điều này cũng chẳng ngăn được khán giả trong phòng livestream bàn luận sôi nổi.
【 Ha ha ha ha ha lại còn tè dầm, U U bé vẫn nên giữ lại chút mặt mũi cho đạo diễn Cố đi! 】
【 Từ lúc đạo diễn Cố bắt đầu quay chương trình thực tế thì trong lòng tôi, ông ấy như một nghệ sĩ cao lãnh từ trên trời giáng trần, vậy mà U U đây đến cả cái quần đùi cũng không thèm giữ cho ba nữa.
】
【 Mặc dù nhìn đạo diễn Cố thật thảm nhưng ông ấy chọc giận Lan tỷ của chúng ta thì không thể tha thứ được, phải trả giá đắt! Tối nay chủ đề quá khứ tè dầm của đạo diễn Cố sẽ thành hot search thôi.
】
Cố Khải Châu dở khóc dở cười: "U U, con có thể bỏ qua đoạn này được không? Ít nhất là kể từ lúc ba mười tám tuổi đi, được không?"
"Không được ạ."
U U nghiêm khắc lắc đầu.
"Cái này không được, cái kia thì đòi bỏ qua, chọn qua chọn lại thì sao có thể nói ba đang thành thật kể lại đây?"
Mặc dù giọng nói của cô bé có phần non nớt nhưng từng lời thốt ra thì đâu ai nghĩ đây là của trẻ con.
Thậm chí những lời này làm Cố Khải Châu sửng sốt.
Đúng...! đúng là ông đã làm sai trước, muốn nói rõ ràng thì phải thành thật, phải chân thành, nếu câu chuyện đã được sàng lọc rồi thì sao còn gọi là sự thật được nữa?
"U U nói đúng." Cố Khải Châu sờ đầu bé, nghiêm túc suy nghĩ lại: "Là ba chưa suy nghĩ thấu đáo."
Ông nắm tay U U, phủi vài cọng cỏ trên váy bé, dẫn bé đi vào cửa chính.
Mười mấy năm không quay về, Cố Khải Châu nhìn căn nhà mình đã gắn bó trong suốt thời thơ ấu, vốn tưởng rằng ông sẽ cảm giác ngôi nhà này hoàn toàn xa lạ với chính mình nhưng khi đứng trước nó một lần nữa, Cố Khải Châu mới biết rằng mình chưa bao giờ quên nơi này.
"Đi nào, chúng ta vào rồi cứ từ từ viết."
Trước đó, Cố Hồng Quân cũng đã dặn dò người hầu trong nhà có tổ chương trình đến quay hình, trừ tầng bốn thì tất cả các tầng còn lại đều có thể cho phép vào.
Nhưng phòng của Cố Khải Châu lại nằm ở tầng bốn.
"À...! Tầng hai cũng có thư phòng, chúng ta đi lên tầng hai đi." Người hầu nhận ra Cố Khải Châu vừa bất ngờ vừa mừng: "Đã rất lâu rồi kể từ khi tôi thấy cậu lần cuối, không ngờ mới chỉ cái nháy mắt mà cậu đã trưởng thành rồi..."
Người hầu không đeo mic và giọng nói khá nhỏ nên khán giả đều không nghe rõ.
Nhưng máy quay đều quay lại được ánh mắt hiền từ trìu mến của người hầu giống như đang nhìn đứa trẻ nhỏ, Cố Khải Châu có chút xấu hổ mà nói với bà vài câu, mọi người chỉ nghe ông dặn bà chỉ cần gọi tên mình là được, không cần phải gọi là thiếu gia.
Cách xưng hô này ở thời hiện đại này thì có chút cổ quái, nhưng cùng mọi người đi dọc theo cầu thang xoắn ốc, máy quay vô tình chụp được bảy bức ảnh của bảy người bằng tranh sơn dầu.
Cho nên kiểu xưng hô như thế cũng là bình thường thôi.
【 Cho nên rốt cuộc đạo diễn Cố có địa vị gì trong nhà vậy? 】
【 Tò mò chết tôi rồi! Tôi rất tò mò rốt cuộc đạo diễn Cố là gì mà có thể sống ở đây? Ngôi nhà này rốt cuộc lớn như thế nào? 】
【 Xem lại đoạn phỏng vấn đạo diễn Cố lúc mới ra mắt, tôi thở dài luôn ấy chứ.
】
【 Buổi tối thì ở phòng thuê ăn mì gói, ban ngày thì mượn âu phục đi gặp nhà đầu tư, mùa đông không có tiền trả phí sưởi ấm nên lạnh đến không ngủ được...!Đây có phải là tiểu thiếu gia nhà giàu trải nghiệm cuộc sống không? 】
【 Nếu nhà tôi có tiền như vậy thì mỗi ngày tôi ở nhà làm cá muối, không thèm đi làm rồi.
】
Khán giả thật sự không thể hiểu được tư duy của thiếu gia nhà giàu.
Mà lúc này vị thiếu gia đang đứng trước sự tra khảo của con gái.
"Đầu tiên, ba hết tè dầm vào năm bao nhiêu tuổi?"1
Cố Khải Châu: "..."
Thành thật mà nói.
Thẳng thắn nói chuyện này trước hàng triệu khán giả thực sự cần một chút dũng khí.
U U còn cố ý nhắc nhở: "Ba không được nói dối, ba nói dối mẹ sẽ càng không tha thứ cho ba."
Lời này làm Cố Khải Châu hoàn toàn nhượng bộ.
"Được rồi..."
"Lúc chín tuổi."
Khán giả:【???? 】
U U cũng bị sốc: "Ba ơi! Sao chín tuổi rồi mà ba cũng còn tè dầm chứ! Con ba tuổi là đã hết rồi!"
Cameraman và nhân viên cố gắng nhịn cười.
Cố Khải Châu đã ba mươi mấy tuổi vậy mà trước mặt nhiều người nói đến quá khứ tè dầm của mình, còn bị con gái năm tuổi của mình cười nhạo, mặt ông đỏ đến tận cổ:
"Thật ra bởi vì ba bị bệnh! Là có lý do mà!"
Tè dầm có rất nhiều lý do mà một trong số đó chính là từ tâm lý của bệnh nhân.
Khi còn nhỏ, tính cách của ông có phần kỳ lạ, nhát gan lại hay lo lắng, không hợp với ai cả, ba mẹ lại bận rộn với công việc, không dành nhiều thời gian quan tâm đến ông, cho nên trong tiềm thức ông nghĩ thông qua việc tè dầm này mà ba mẹ sẽ quan tâm đến mình nhiều hơn.
Bởi vì tám, chín tuổi mà vẫn còn tè dầm nên ba mẹ chú tâm đến ông nhiều hơn, nhưng mà việc này cũng chỉ dừng lại ở việc tìm bác sĩ tâm lý tốt nhất, ông khao khát sự quan tâm mà chẳng hề có được, thậm chí ông còn nghe được ba rất thất vọng về ông.
Sau này bệnh được chữa khỏi cũng nhờ thuốc một phần và bản thân đã lớn, tự biết chấp nhận với hiện thực này.
Cố Khải Châu giải thích nguyên nhân một cách đơn giản.
U U nghe xong, một hồi lâu sau cũng chẳng nói gì.
Mà Cố Hồng Quân đứng trên tầng bốn nghe xong cũng rơi vào trầm tư một hồi lâu.
"Tại sao ông bà nội lại không quan tâm ba nhiều hơn?"
Cố Khải Châu lúc mười mấy tuổi chắc sẽ khó chịu khi nghe người khác nhắc đến chủ đề này nhưng bây giờ ông đã ba mươi tuổi rồi, nên đã sớm thoải mái.
Thậm chí ông còn tự giễu: "Bởi vì bọn họ đều rất bận, giống với lúc ba đang quay phim, không thể bắt điện thoại vậy đó."
Ví dụ đơn giản như vậy, U U có thể hiểu rõ được.
"Thì ra là như vậy nhưng bây giờ ba đã thay đổi rồi nên con tha thứ cho ba lâu rồi."
Trên mặt Cố Khải Châu có vài phần rạng rỡ.
"Thật vậy sao? Vậy ba cảm ơn U U đã độ lượng khoan hồng."
U U làm ra vẻ mặt "là anh em cả".
Sau đó, bé bất ngờ hỏi: "Vậy ba thì sao?"
"Hả?"
"Ba có tha thứ cho ông không?"
"..."
Câu hỏi này, Cố Khải Châu chẳng biết phải trả lời sao hết.
Lúc mới hơn hai mươi tuổi, ông còn trẻ người giận dỗi, dùng tất cả dũng khí mình có mà đối đầu với ba, giống như đứa trẻ nông nổi, trả thù bằng cách cắt đứt liên lạc với ba.
Nhưng ở ngưỡng tuổi ba mươi, ông đã có vợ, có con.
Cho đến khi nghe lời nhắc nhở từ những đứa nhóc nhà mình, ông mới phát hiện bản thân mình thế nhưng lại vô hình trung thiếu chút xíu nữa là lặp lại những hành động giống với ba của mình.
Nhận thức này làm ông vô cùng sợ hãi.
Ông cũng hoảng sợ mà ý thức được chính mình có thể lý giải vì sao lúc trước ba có vô vàn công việc chưa hoàn thành, luôn không làm theo giao ước của bọn họ, vì sao cả thế giới đều được ưu tiên trước ông.
Tha thứ sao?
Ông không biết.
Nhưng ông thật sự đã hiểu được.
Chỉ là gần hai mươi năm qua, cuộc cãi nhau của hai người không chỉ bằng lời xin lỗi là có thể hòa giải giống như học sinh tiểu học được.
Huống chi Cố Khải Châu còn có hai người anh trai đều hoàn hảo, có đầu óc kinh doanh giống ba, và còn là cánh tay phải đắc lực nữa, ông ta không thiếu con trai thông minh, ngoan ngoãn nghe lời.
Nếu vậy một đứa con trai đối nghịch và vô dụng thì có ý nghĩa gì đối với ông?
Cố Khải Châu xoa mặt U U, cười nói: "Ông nội con không cần ba tha thứ, con hỏi tiếp đi."
U U nhìn biểu cảm của Cố Khải Châu, mặc dù ông đang cười nhưng bé có thể thấy trong lòng ông đang có chút bí bách.
"Được rồi..." Bé suy nghĩ chút rồi hỏi: "Lần đầu đi nhà trẻ, ba có khóc không?"
Cố Khải Châu lắc đầu: "Cái này ba cũng không nhớ rõ nữa? Đều là chuyện lúc ba, bốn tuổi rồi."
"Nhưng con còn nhớ rõ nè!" U U vô cùng tự hào: "Trí nhớ của ba không tốt bằng con rồi!"
Đó không phải là vì...!con mới sáu tuổi sao?
Cố Khải Châu không buồn giải thích, mặc cho U U vui vẻ một chút rồi lại tiếp tục.
Nhưng hỏi tới hỏi lui cũng chỉ là chuyện lúc đi nhà trẻ, Cố Khải Châu không phải không có ấn tượng gì với chuyện lúc đó nhưng phải trả lời chính xác khiến hai mắt ông tối sầm lại.
Cố Khải Châu mệt mỏi nói: "U U, chúng ta nói đến chuyện lúc lớn được không?"
U U nhíu mày: "Con đã là người lớn đâu, sao con biết được, ba rõ ràng cũng từng là trẻ con, sao lại không nhớ rõ chứ?"
Cố Khải Châu: "..."
Đạo lý này của bé làm Cố Khải Châu chẳng tìm ra chỗ nào sơ hở mà bắt bẻ được!
Đang lúc hai người lâm vào tình cảnh bế tắc thì đồng hồ thông minh của U U vang lên tiếng chuông của cuộc gọi đến.
"Là số của ông nội!"
Cố Khải Châu theo bản năng mà ngồi thẳng lưng.
U U vui vẻ một chút, nhưng đột nhiên lại nghĩ đến một chuyện, rõ ràng ông nội đang ở trên tầng trên vì sao còn muốn gọi điện thoại?
"Alo, ông ạ!" U U dõng dạc trả lời: "Có chuyện gì sao ông?"
Đầu dây bên kia truyền đến âm thanh bình tĩnh của Cố Hồng Quân: "Hỏi đứa nhóc ấy không được thì con có thể hỏi ta đấy."
Mắt U U sáng rực lên: "Ông nội, ông biết bài kiểm tra toán lúc ba con học tiểu học là bao nhiêu không ạ?"
Cố Khải Châu thẹn quá hóa giận: "Con đặt câu hỏi để giúp ba thú nhận với mẹ con chứ không phải để giải đáp sự tò mò của con đâu nha!"
"Biết." Âm thanh của Cố Hồng Quân nghe có vẻ như ông đang có chuyện vui: "Điểm trung bình không vượt quá 70, thấp nhất là 45, gia sư dạy ba con đều muốn bỏ nghề hết."
Cố Khải Châu: "..."
【 Ha ha ha ha ha ha cười chết tôi mất, toán tiểu học mà chỉ được có 45 điểm thôi sao! 】
【 Tôi hiểu tại sao U U của chúng ta lại vất vả với môn Toán như vậy, thì ra là thừa hưởng gen di truyền của đạo diễn Cố! 】
【 Ha ha ha ha giáo viên dạy xong mà muốn đổi nghề, không biết sự nghiệp của giáo viên này gặp được học sinh thế nào nữa...】
U U nghe được câu trả lời này, vô cùng vui vẻ: "Con thi giữa kỳ được đến 96 điểm! Con thông minh hơn ba rồi! Con không phải người ngu toán nhất nhà!!"
Bé không phải người ngốc nhất đếm từ dưới lên!
Yahooo!
Sau đó ông thấy U U và Cố Hồng Quân kẻ xướng người họa, một hỏi một đáp, hoàn toàn chuyên tâm vào việc khai quật quá khứ đen tối của ông.
"Ba có lần xấu hổ nào trên sân khấu không ạ?"
"Có, lúc học tiểu học, có một lần ba con tham gia tiết mục khiêu vũ, ông nghe giáo viên nói ba con đã chăm chỉ bí mật tập luyện rất tốt.
Nhưng sau khi lên sân khấu, ba con vì khẩn trương mà nhìn đông ngó tây, kết quả nhảy sao mà bị trượt ra sau sân khấu, ngay cả bối cảnh cũng bị kéo theo, mà vui nhất là lúc ba con té thì mọi người vẫn tiếp tục biểu diễn mà không phát hiện trên sân khấu thiếu người..."
Hai ông cháu cười ha ha, U U cười đến nỗi nước mắt sắp rơi ra.
Nhưng Cố Khải Châu lại sững sờ.
Sao ông ấy biết được?
Ngày đó, rõ ràng chẳng có ai đến hết mà...
U U: "Mặc dù rất buồn cười nhưng ba ngã có bị đau không ạ? Lúc ấy có bị thương gì không ạ?"
Cố Hồng Quân: "Hình như là không, lúc đó ông cũng không có mặt, xong việc ông mới mở video giáo viên gửi ra coi thôi."
Lúc này Cố Khải Châu mới dần khôi phục tinh thần.
Vừa rồi trong cuộc trò chuyện giữa U U và Hồng Quân, thật ra có nhiều chuyện ông ấy chẳng hề biết.
Bởi vì lúc ấy, rõ ràng công ty còn trong giai đoạn đang phát triển, có khi ông đi ngủ thì Cố Hồng Quân đang ở bán cầu Nam, nhưng khi tỉnh dậy thì ông ấy đã bay sang bán cầu Bắc rồi, điện thoại ông còn chẳng có thời gian đụng đến nữa.
Cố Hồng Quân hình như biết Cố Khải Châu đang nghĩ gì, ông nhìn như đang nói chuyện với U U nhưng thật ra cũng là đang giải thích với tất cả mọi người: "Những chuyện này, thật ra ông cũng không tận mắt chứng kiến mà là nghe mọi người kể lại."
"Không được trực tiếp xem, thật đáng tiếc."
Một tiếng "Đáng tiếc", tựa như một cú đấm nặng nề vào trong lòng Cố Khải Châu.
U U mờ hồ nghe lời này có mang theo vài phần cảm xúc nên bé nhẹ nhàng an ủi: "Không sao, ba con lúc trước cũng vậy, nhưng biết sai mà sửa liền thì không đáng tiếc chút nào."
Đầu dây bên kia trầm mặc.
Bỗng nhiên, Cố Khải Châu mở miệng nói: "Người đó kể lại không đúng, con nhìn đông ngó tây đến nỗi té xuống sân khấu không phải vì khẩn trương."
"Con là vì tìm ba."
Không khí ngưng đọng vài giây.
Đầu dây bên kia một hồi lâu cũng chẳng có tiếng động.
Cố Khải Châu nhìn U U cười cười rồi ông đưa tay: "Đưa bút cho ba, ba biết viết gì rồi.".