Đoàn Sủng Vai Ác Ba Tuổi Rưỡi


Anh sinh viên ngành kỹ thuật cả ngày chỉ ở trong phòng thí nghiệm nên không mấy hiểu biết về người nổi tiếng ở giới giải trí.

Cố Khải Châu là một học sinh yếu, điểm văn hóa năm đó thấp đến nỗi thiếu chút là không đậu được đại học Điện ảnh, hiện tại được sinh viên tài năng của đại học Thanh Hoa ân cần khen như vậy, không khỏi hổ thẹn.
"Không có không có, chú không có thành tựu trong nghiên cứu khoa học, chỉ có chút thành tựu chọc tức thầy dạy toán đến mức muốn đổi nghề..."
"Khiêm tốn, khiêm tốn rồi ạ, chú thật sự có khiếu hài hước..."
Hai người cứ thế cùng hiểu lầm sâu sắc mà hoàn thành đoạn đối thoại.
Lúc lái xe về nhà, Cố Khải Châu theo bản năng muốn lấy xe lăn của Thẩm Tịch Xuyên trong cốp xe ra, nhưng ông vừa xuống xe đã thấy cậu đang đứng bên ngoài.
Trên mặt cậu hiện ý cười nhạt: "Chú Châu, sau này cháu có thể tự chăm sóc bản thân rồi."
Một câu này khiến cổ họng Cố Khải Châu bất giác đau xót.
"Được được, cái gì mà sau này có thể tự chăm sóc? Trước kia đều là cháu tự chăm sóc mình đó..."
Nhỏ thì tự tắm rửa, lớn thì tự ra cửa đi học, Thẩm Tịch Xuyên chưa từng để người trong nhà phải nhọc lòng quá nhiều.
Cậu thậm chí còn khiến người ta yên tâm hơn cả U U lành lặn có thể tung tăng nhảy nhót.
Nhưng Cố Khải Châu biết, ẩn sau sự yên tâm này là một nỗ lực thật lớn của mình cậu để có thể khắc phục khuyết điểm của bản thân.
Cố Khải Châu đứng trước mặt Thẩm Tịch Xuyên, xoa đầu cậu: "Cao vậy rồi sao."
Năm nay Thẩm Tịch Xuyên sắp tròn mười tuổi, hiện tại trẻ con được bồi bổ đầy đủ dinh dưỡng, tầm mười tuổi đã có thể cao đến một mét sáu.
Bình thường cậu ngồi xe lăn nên không nhìn ra, lúc đứng lên mới phát hiện cậu bé trầm mặc ít nói ngày nào đã sắp trưởng thành thành một thiếu niên cao lớn.
"Anh hai!"
Trong nhà truyền đến âm thanh của U U vừa tan học.
Thật ra U U đã sớm nhìn thấy bọn họ, nhưng vì Thẩm Tịch Xuyên đang đứng, cũng không có chống gậy, bé nhìn nửa ngày cũng không dám nhận.
Cho đến khi mở cửa chạy chậm đến chỗ họ, bé mới tin được đó là anh trai Tịch Xuyên của mình.
"Anh hai anh hai anh hai!"
U U như chú gà con kêu khanh khách chạy thẳng đến chỗ Thẩm Tịch Xuyên, lúc này thứ chào đón bé không phải là chiếc xe lăn quen thuộc mà là anh trai bế bé lên xoay vòng vòng.
"Sao lại ngẩn người? Bị dọa rồi à?"
U U quả thật đang ngây ngốc.
Lần đầu tiên bé thấy anh trai vui vẻ như vậy.
"Chân của anh đã dài lại rồi ạ?" U U được Thẩm Tịch Xuyên ôm vào trong lòng nhìn đông nhìn tây ngắm nghía: "Sao được vậy ạ? Không phải mọi người bảo chân không thể dài lại ạ?"
"Không phải dài ra mà là anh tự mình làm một cái."
Thẩm Tịch Xuyên sợ làm U U sợ, không lập tức cho bé xem cánh chân máy đen như mực với những đường nét lạnh như băng.
U U kinh hỉ nói: "Vậy có phải sau này anh hai có thể đứng lên không ạ?"
"Đúng vậy." Thẩm Tịch Xuyên cười nói: "Sau này anh không cần dùng xe lăn nữa, vui không?"
U U vừa mới cười vô cùng vui vẻ tức thì trở nên cứng đờ.
"Anh hai...!Chúng ta có thể thương lượng một chút không ạ?"
"Sao?"
"Anh xem, xe lăn tốt như vậy, sau này không dùng nữa sẽ rất đáng tiếc, anh nói thử với mẹ một chút, sau này để em ngồi được không?"
Thẩm Tịch Xuyên: "...Em đoán thử dì Úc nghe được sẽ nói cái gì?"
U U rụt rụt cổ, hỏi: "Nói, nói gì ạ?"
"Dì sẽ nói với em rằng không cần dùng chân nữa có thể mang đi quyên tặng cho người cần nó."
U U: "..." Keo kiệt!
Chưa từ bỏ ý định, lúc ăn cơm chiều U U tiếp tục tự tìm đường chết, nổi ý muốn hỏi thử, quả nhiên bị Úc Lan vô tình từ chối và dập tắt ý định một cách tàn nhẫn.
Úc Lan: "Nhân lúc còn sớm con hãy bỏ mấy cái ý tưởng lung tung đó đi, nếu không phải từ nhỏ cơ thể con rất tốt, mẹ đã hoài nghi có phải con đã phát sốt đến mức cháy hỏng não, tại sao suốt ngày trong đầu toàn mấy cái mong muốn vô dụng?"
U U dẩu môi: "Đầu con tuy hơi nóng nóng, nhưng không có bị cháy hỏng!"
"Mẹ xem như nó đã bị cháy hỏng."
"Không có mà!"
Úc Lan nhìn bộ dạng nghiêm túc phản bác của U U thì cảm thấy buồn cười, nhịn không được liền vươn tay sờ trán bé: "Vậy để mẹ sờ xem, sờ chút là biết có bị cháy hỏng không, mẹ..."
Bỗng nhiên bà dừng lại.
"Hử? Là ảo giác của mình sao? Vì sao thật sự có chút nóng? Khải Châu, anh sờ thử xem?"
Cố Khải Châu cũng rất bất ngờ.
"Không thể nào, từ nhỏ cơ thể của U U đã rất tốt, trước nay đều chưa từng phát sốt nha...!Ối? Thật sự hơi nóng!"
U U vẫn một vẻ mặt mờ mịt chưa lấy lại tinh thần đã thấy Úc Lan tìm nhiệt kế kẹp vào nách bé, một lát sau lấy ra xem mới phát hiện đã sốt đến 37,5 độ.
Từ nhỏ U U rất ít khi bị bệnh, có thể nói là chưa bao giờ sốt trừ hồi còn bé xíu, bây giờ bỗng nhiên bị bệnh khiến cả nhà đều bị dọa sợ.
"Chính là do kem hôm qua con ăn!" Úc Lan cuối cùng cũng tìm được lý do trách mắng bé: "Sau này còn dám ăn nhiều như vậy nữa không?"
U U vừa uống xong thuốc hạ sốt đang nằm trên giường: "Không ạ..."
Mới là lạ!
Lần sau bé còn dám!
Vốn dĩ Cố Khải Châu còn muốn đưa bé đi bệnh viện chích thuốc, nhưng U U lại sợ hãi, hơn nữa chích thuốc cũng không tốt với cơ thể lắm nên Úc Lan nghĩ ngợi, quyết định quan sát một đêm trước, nếu uống thuốc rồi mà còn chưa hạ sốt thì lại đến bệnh viện.
"Đắp chăn cho đàng hoàng, không được đá ra." Trước khi đi, Úc Lan dặn dò.
"Đã biết ạ." Kỳ thật U U không hề khó chịu chút nào vì cơn sốt, bé chỉ cảm thấy nhiệt độ cả người có chút cao, đầu óc mơ hồ, muốn ngủ, đến cả cơn khát cũng không có.
Thật sự là vì ăn kem sao?
Chẳng qua có thật là vì ăn kem thì U U cũng không hối hận chút nào, điều hối hận duy nhất là đã không ăn sạch cả hộp kem kia.
Dù sao cũng đều phát sốt, không bằng ăn cho hết!
U U nhớ thương nửa hộp kem còn chưa ăn hết kia, tâm trạng mất mát đi vào giấc ngủ.
Không ngờ trong giấc mơ đêm nay, bé ngủ không ngon tí nào.
Cơn sốt không chỉ không hạ xuống mà nhiệt độ càng tăng cao, bé ở trong mơ lăn qua lăn lại, cảm thấy mình là một xiên khoai tây nướng đang bị người cầm quay qua quay lại trên đống lửa.
Bé vừa giãy giụa, mồ hôi đầy đầu, vừa niệm: "Đừng ăn tôi, đừng ăn tôi...!Thịt của tôi rất dở..."
Cứ như vậy cả đêm, sáng hôm sau rốt cuộc cũng chín.
À không phải, là rốt cuộc cũng hạ sốt.
Chẳng qua lúc ngồi dậy từ trên giường, U U mơ hồ cảm nhận được hình như có chỗ nào đó không thích hợp.
Vì sao có cảm giác thịt trên người bé...!nhiều hơn một ít?
Xúc cảm hình như...!cũng không quá thích hợp?
U U mơ hồ đi xuống giường, muốn đi uống nước.
Cơn sốt đã giảm, mà người hình như...!cũng không còn nữa.
Con gấu trúc nhỏ đáng giận trong gương này là ai vậy!!!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui