Ở phố cổ, tiếng gà gáy vang lên từ đợt này đến đợt khác.
Cố Diệu Diệu ngủ được một giấc ngon lành dậy đầu tiên, tiện thể gọi những người khác dậy luôn.
Trên giường, ba người lần lượt ngồi dậy, đầu tóc lộn xộn, rất ăn ý đồng thời ngáp một cái.
Cố Diệu Diệu nghi hoặc:
"Tối qua mọi người ngủ không ngon?"
Nửa đêm hôm qua Cố Khải Châu dậy đập muỗi cô còn hiểu.
Nhưng Đinh Nghiêu và U U?
Nhắc đến chuyện này, Đinh Nghiêu mặt vô cảm, ánh mắt đờ đẫn.
Tối qua phát hiện Cố U U vậy mà lại gác chân lên miệng anh lúc ngủ, anh tức giận đến mức muốn tự sa ngã hận không thể cắn một phát cắn đứt ngón chân của con nhóc.
Anh gian nan nhịn xuống.
Sau đó anh dậy đi đến giếng lấy nước, Cố Khải Châu đập muỗi còn tò mò hỏi anh sao nửa đêm rồi mà dậy súc miệng.
Vì sao à.
Còn không phải là do con gái ông đem chân gác lên miệng người khác, thậm chí lúc anh súc miệng xong về nằm lại cái chân vẫn định duỗi qua đây!
Đinh Nghiêu có nỗi khổ lại không thể nói.
Mà U U càng tủi thân hơn.
Tối qua bé lại gặp ác mộng, trong mơ bé thấy mình lại thành bé hư, hơn nữa đối tượng bé bắt nạt còn là người đẹp tốt bụng Đinh Nghiêu ca ca!
Tuy bé không nhớ rõ chi tiết cụ thể, nhưng loại cảm giác chính mình không thích bản thân đặc biệt rõ ràng, rõ đến nỗi bé thức giấc rồi vẫn đắm chìm trong cảm xúc tự trách.
"Đinh Nghiêu ca ca." U U còn buồn ngủ nhìn anh, "Anh ghét U U ạ?"
Đinh Nghiêu:......!Nhóc cuối cùng cũng phát hiện.
Khụ.
Nhưng mặt ngoài, Đinh Nghiêu sẽ không thể hiện ra.
"Sao lại vậy? U U, sao em lại nghĩ vậy?"
U U thở dài, thực nghiêm túc nói:.