Editor: Phượng Vũ Thiên Tuyết
Beta-er: Thiên Bách Nguyệt
--------------
Luận về giá trị nhan sắc, Đinh Nghiêu mười bốn tuổi đã được biết đến là gương mặt hàng đầu trong giới giải trí, dù vậy vẫn bị nhiều người bắt bẻ là mặt dài tận 2 thước, cổ thô gần 3 thước*.
(*Đơn vị đo của Trung, 1 thước~33cm)
Tuy nhiên hiện tại Đinh Nghiêu lại cảm thấy dù máy ảnh chất lượng 4k có soi đến dưới mắt anh thì trừ khi là etc thành tinh, còn không đố mà soi ra được khuyết điểm.
Nhưng trong lúc cạnh tranh nhân vật điện ảnh của Cố Khải Châu, Đinh Nghiêu lập tức cảm thấy được áp lực
* * *Bất quá nếu so kỹ thuật diễn nhất định không thua gì nhan sắc!
Thế nhưng Đinh Nghiêu lại không ngờ rằng, mình không có thua mất vai diễn, mà lại thua mất đi một bé fans trung thành hay thả rắm cầu vòng.
"..
Về chuyện của Miên Miên, quả thật là chúng tôi không hiểu rõ tình huống trước sau, Miên Miên tự đi theo chúng tôi trở về, đương nhiên, không có thời gian báo lại với chủ nhân của nó cũng là lỗi của chúng tôi."
Đinh Nghiêu đã biết đại khái tình huống xảy ra, nhắc nhở nói:
"Lúc trước chúng tôi hỏi bên trại chăn nuôi kia, bên kia cũng nói là không có lạc mất cừu, cho nên bên này chúng tôi mới quyết định giữ nó lại."
Bọn người Cố Khải Châu và Đinh Nghiêu đều cho rằng Ung Trạch là con trai của chủ trại chăn nuôi.
Dù sao ngày đó gặp trên đường, Ung Trạch cũng đang đi về phía thôn trấn kia.
Ung Trạch: "Ừm, tôi hiểu rồi."
Cố Khải Châu: "Bây giờ cậu cũng thấy rồi đó, U U thật sự rất thích Miên Miên, nếu có thể thương lượng được, chúng tôi muốn dùng tiền mua lại Miên Miên, cậu ra một cái giá đi, trong phạm vi cho phép, chúng tôi đều có thể mua lại."
Cố Khải Châu và Ung Trạch ngồi trên một cái bàn đối mặt nhìn nhau, U U khẩy khẩy mép bàn, ánh mắt chờ mong nhìn Ung Trạch.
Ài, nếu anh ấy không phải tới đoạt Miên Miên thì tốt rồi.
Ảnh cho bé ăn kẹo, còn khen bé lợi hại, mà mấu chốt lớn nhất chính là ảnh còn đẹp như vậy nữa!
Trừ bỏ chút chuyện kia, hoàn mỹ!
Ung Trạch đối với tiền được lưu hành trong nhân loại không có hiểu biết nhiều lắm, nhưng cậu rất tò mò một nhà này có thể đưa ra cái giá bao nhiêu để mua lại Miên Miên.
"Một ngàn vạn cũng có thể sao?"
Ung Trạch thuận miệng đưa ra cái giá lại làm Cố Khải Trạch cả kinh.
"Chúng tôi rất có thành ý mua Miên Miên." Cố Khải Châu cho rằng cậu đang nói giỡn: "Nếu cậu không yên tâm, lúc nào cậu cũng có thể tới nhà thăm Miên Miên."
"Được."
Thấy cậu đồng ý, rốt cuộc Cố Khải Châu nhẹ nhàng thở ra.
Chỉ cần cậu chịu bán, không phải cái giá cao trên trời, đắt một chút cũng không sao hết.
Ngoại trừ kẹo đường ra, U U rất ít khi thích thứ gì như vậy, cho nên dù là phải dùng tiền làm người xem thường, ông cũng cảm thấy đáng giá.
Cố Khải Châu: "Vậy giá cả thì.."
Ung Trạch cũng không trả lời ông, mà cúi người nhìn về phía U U.
"Dùng một hộp kẹo đổi nó, thế nào?"
Trong mắt U U tia sáng bùm bùm lóe lên.
"..
Được, có thể, có thể dùng..
Một hộp kẹo liền đổi được sao? Có thật không ạ?"
"Thật sự, có điều anh muốn mang nó đi trước một ngày, làm hộ khẩu xong sẽ trả lại cho em."
Nói xong U U sợ cậu đổi ý, một bên nhảy nhót tại chỗ, một bên lại sốt ruột mà kéo góc áo Đinh Nghiêu.
"Đinh Nghiêu ca ca anh anh giúp em! Giúp em lấy kẹo!"
Đinh nghiêu bị kéo đến trước tủ trưng bày thật cao ở phòng khách, nhìn theo phương hướng U U chỉ mà lấy xuống một hộp kẹo.
Bên trong chứa kẹo đầy đủ màu sắc.
Dựa theo quy định, U U mỗi ngày chỉ được ăn một viên, nếu không sai biệt lắm thì một hộp kia bé có thể ăn được hơn một tháng.
"Đều cho anh!"
U U nhét một hộp đầy kẹo vào lòng ngực của Ung Trạch, nghiêm túc nhìn cậu:
"Kẹo là của anh, Miên Miên là của em, móc ngoéo tay!"
Ung Trạch nghi hoặc mà nhìn bé vươn ra ngón tay nho nhỏ, chần chờ trong chốc lát, cũng học bộ dáng của bé duỗi tay ra.
Bé dùng sức câu lấy ngón tay của cậu, ngón cái đóng dấu.
Sau đó bé nhảy nhót mà chạy ra nói tin tốt này cho Miên Miên.
Cố Khải Châu không tin được cậu cứ như vậy liền đáp ứng, mặc dù ông không thể dùng tận 1000 vạn chỉ để mua một con cừu, nhưng mà 100 hay mấy chục vạn ông cũng có thể lấy ra được.
Nhưng không nghĩ tới cậu chỉ lấy một hộp..
kẹo?
Chàng trai này còn trẻ, chắc sẽ không ngốc giống U U nhà hắn đâu nhỉ?
Ung Trạch đương nhiên không ngốc.
Một đồ vật trân quý đổi lấy một người bạn trân quý, hợp tình hợp lý.
Miên Miên không có cha mẹ, Ung Trạch suy đoán sỡ dĩ nó chạy xuống núi theo đàn cừu được chăn dắt đi vào phạm vi hoạt động của nhân loại, rất có khả năng là bởi vì quá tịch mịch.
Cho nên muốn cùng một đám cừu bình thường còn chưa khai mở linh trí ở bên nhau.
Cho nên nguyện ý cùng một trẻ con nhân loại trở thành bạn bè.
Bên ngoài, U U ôm cổ của cừu con, khuôn mặt nhỏ nhắn cọ cọ vào nói:
"..
Tớ đến một tháng không được ăn kẹo lận, cậu đồng ý, đem những cây cỏ yêu thích của cậu cho tớ không?"
Miên Miên nghiêng nghiêng đầu không nói lời nào.
U U tự luyến mà hôn nó một ngụm, tự hỏi tự trả lời:
"Hừ, cậu nhất định nguyện ý.".