Đầu mùa hè, thời tiết dần trở nên oi bức, nhìn thấy cỏ dại mọc cao trên bãi đất trống trước cửa lớp học, các thầy cô bị kéo đi làm cu li nhổ cỏ.
"Kỳ quái, sao cả ngày nay đều không thấy Ngô Viễn?" Chu Tích nghĩ thầm, cậu đứng thẳng người lên lấy khăn trên cổ lau mồ hôi.
Hiệu trưởng đi tới, áo sơ mi trắng ướt đẫm mồ hôi, dính chặt vào lưng: "Tiểu Chu, bên này xong rồi phải không? Được rồi, em về ký túc xá nghỉ ngơi trước đi."
Thấy mồ hôi trên người dính nhớp Chu Tích tính toán đi tắm.
Ngô Viễn đạp xe đạp vào trường, khi đi ngang qua đây liền xuống xe nói: "Chào hiệu trưởng, cỏ đã nhỏ xong hết rồi à?"
"Đúng vậy, cậu thông minh thật xin nghỉ đúng hôm nay.
Lần này cậu không làm, lần sau sẽ cho cậu làm bù.
" Hiệu trưởng nói đùa.
Ngô Viễn ngẩng đầu cười nói: "Hôm nay là cháu có việc, chắc chắn lần sau cháu sẽ làm bù."
Nói xong, y đi về ký túc xá, đến phòng Chu Tích gõ cửa, nhưng không có người trả lời
" Người đâu?"
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, Chu Tích vừa bước ra khỏi phòng tắm chung của ký túc xá liền nghe thấy tiếng Ngô Viễn.
"Này, cậu đi đâu vậy, tôi tìm cậu nãy giờ." Ngô Viễn gọi Chu Tích lại, từ trong túi vải hắn mang theo lấy ra một cái túi giấy.
"Đây, cho cậu."
"Anh làm gì vậy, hối lộ tôi à?" Chu Tích mỉm cười, mở ra nhìn thấy bên trong có ba tờ một trăm.
" Trang 23 " Ngô Viễn lấy trong túi ra một cuốn sách khác đưa cho Chu Tích xem, vẻ mặt đắc ý đầy tự hào:
"Đây là tiền nhuận bút."
Đó là một quyển tạp chí thanh niên nổi tiếng, Chu Tập lật đến trang 23, Chu Tích liên thấy bài viết của mình.
"Đây là...!cậu giúp tôi xuất bản nó?"
"Tôi xin lỗi, tôi đã tự ý làm mà chưa được cậu đồng ý, Thầy tiểu Chu, cậu có tức giận không?" Ngô Viễn có chút khẩn trương.
"Không đâu, cảm ơn cậu.
Tôi thấy rất vui." Chu Tích không ngờ rằng bài viết của mình thực sự sẽ được xuất bản.
" Để báo đáp tôi mời cậu đi xem phim nhé?" Ngô Viễn nhìn thấy ánh sáng trong mắt Chu Tích và không khỏi bật cười
"Sao lại muốn đi xem phim?"
Vừa lúc đó một giọt nước từ trên tóc Chu Tích trượt xuống, chảy xuống gò má của hắn, Ngô Viễn giúp hắn lau đi.
Chu Kỷ cảm thấy gò má ngứa ngáy, đưa tay sờ lên
"Chỉ là cảm thấy nó mới mẻ thôi.
Khi còn bé, tôi thấy những câu chuyện được diễn trên màn ảnh rất thú vị."
....
" Lão bản, cho hai bát mì thịt bò, một bát không bỏ rau thơm." Ngô Viễn nói xong quay sang hỏi Chu Tích: "Phải không?"
Chu Tích có chút kinh ngạc: "Ừ."
Thỉnh thoảng, vợ hiệu trưởng làm mì ăn sáng, cô luôn cho thêm vào rau thơm, cậu luôn để rau thơm ở mép bát không ăn, nhưng không ngờ có người để ý.
Chu Tích lau bàn sạch sẽ, thấy Ngô Viễn bưng hai bát mì thịt bò bày lên
"Muốn tôi mời cậu ăn cơm, chỉ ăn cái này thôi sao?"
"Không để tiểu tác gia người tiêu pha, khi nào kiếm được nhiều tiền lại mời tôi."
Ngô Viễn vừa ăn vừa nói: "Thầy Tiểu Chu, thầy thích viết văn đến thế, thầy có thói quen ghi nhật ký không?"
" Có, tôi sẽ viết một chút chuyện hàng ngày."
"Vậy...!cậu đã từng viết về tôi chưa?" Ngô Viễn vừa ăn vừa nói, miệng nhét đầy mì, hai má phồng lên, trông giống như một con chó lớn.
Chu Kỷ trong lòng hoảng hốt:" Tôi có viết về cậu mấy hôm nay."
Y làm sao có thể nói ra! Chu Tích ôm trán, vẻ mặt xấu hổ.
Ngô Viễn không ngờ Chu Tích sẽ nói ra lời này, hắn sửng sốt một chút, sau đó mỉm cười.
Ngô Viễn gỡ tay Chu Kỷ đang che mặt ra, nâng cằm lên:
"Mặt cậu đỏ bừng rồi, thầy Tiểu Chu viết về tôi như thế nào?"
Chu Tích đẩy tay Ngô Viễn ra, cúi đầu không nói gì, lỗ tai phiếm hồng.
" Đừng trốn nha.
Cậu viết gì về tôi? Lớn lên đẹp trai, nhân cách tốt hay dáng người đẹp? Cậu sao lại đỏ mặt như thế này."
Thấy hắn càng lúc càng không đứng đắn, Chu Tích bất đắc dĩ nói:
"Ừ, taviết là cậu eo thon, chân dài, mông kiều."
"Phì."
Ngô Viễn đưa cho Chu Tích một chiếc khăn tay "Lau miệng đi, chúng ta đi thôi?"
"Ừ."
Rạp chiếu phim rất nhỏ, mọi người phải chen chúc, Ngô Viễn nắm chặt tay Chu Tích
"Giữ chặt, đừng để lạc đấy."
"Này, nhìn phần giới thiệu đi, có liên quan đến việc hỗ trợ giáo dục." Chu Tích chỉ vào phần giới thiệu của một trong những bộ phim
"Vậy chúng ta xem bộ này nhé."
Bước vào phòng chiếu phim chỉ thấy một mảnh tối đen, khi màn hình bật lên, Ngô Viễn chỉ nhìn thấy đôi mắt Chu Tích được màn hình chiếu sáng, tỏa ra ánh sáng thuần khiết.
Khi bước ra khỏi rạp, Chu Tích vẫn còn đang suy nghĩ về tình tiết của bộ phim
"Rõ ràng là yêu nhau, nhưng vì hiện thực mà không thể ở bên nhau.
Cái kết này thật là khiến người ta khó chịu quá."
" Đúng vậy, nếu môn đăng hộ đối có lẽ bọn họ sẽ không bị buộc phải tách ra."
Ngô Viễn dắt xe đạp hỏi
" Thầy Tiểu Chu, nếu là cậu thì cậu sẽ chọn như thế nào?"
"Tôi? Tôi sẽ suy nghĩ nhiều hơn về hiện thực, cuộc sống, và gia đình."
"Được rồi, vậy cậu...!cậu có tin vào tình yêu từ cái nhìn đầu tiên không?"
"Tôi tin.
Yêu từ cái nhìn đầu tiên hay lâu ngày sinh tình không phải rất đẹp sao?"
Ngô Viễn quay đầu nhìn Chu Tích thấy trên mặt cậu nở nụ cười, lúc này cảm giác như không thể rời mắt.
Có lẽ là vì cái nắm tay, có thể là bộ phim tình cảm vừa rồi, cả hai đều có những suy nghĩ riêng.
Trên đường trở về, Ngô Viễn đi đường tắt, vừa đạp xe vừa nói:
"Con đường này rất gần trường, hai bên đường đều là cánh đồng rộng lớn, rất đẹp, nhược điểm duy nhất là đường có nhiều ổ gà, đi lại không dễ dàng."
Chu Tích cười nói: " Mới tới đây có mấy ngày mà cậu đã quen thuộc đường ở đây rồi."
"Đã bốn tháng rồi, thầy tiểu Chu, thầy không nhớ à?" Ngô Viễn nghiêng đầu nhìn Chu Tích.
"Ừ, đang là mùa hè, thời gian trôi qua nhanh quá."
Không biết tại sao khi ở cùng Ngô Viễn, Chu Tích luôn cảm thấy thời gian trôi qua rất chậm, khiến cho cậu quên mất mình đã dạy học lâu như vậy.
Chu Tích đột nhiên muốn thời gian đừng lại.
" Nắm chặt, có một đoạn dốc."
...
Ngày 30 tháng 7 năm 2008
Lúc đang xuống dốc, tôi chạm vào lưng Ngô Viễn, ấm áp và nhiệt tình, cậu ấy luôn chú ý đến sở thích của tôi và quan tâm đến tôi.
Cảm xúc ấy khiến tôi vui vẻ, sẽ kiên định nói với tôi rằng tôi có thể làm được.
Khi trái tim tôi rung động, tôi không biết phải đối mặt với tình cảm của mình dành cho cậu ấy như thế nào, dường như nó đã vượt quá phạm vì bạn bè, tôi không thể hình dung ra được.
....!
Tiếng mưa ngoài cửa sổ càng lúc càng lớn, lớn đến mức át cả tiếng giảng bài, Chu Tích đành phải tăng âm lượng lên.
"Thầy Chu! Thầy Chu!" Hiệu trưởng đẩy cửa ra, toàn bộ quần áo đều ướt đẫm, dán sát vào người, vừa đứng yên trên mặt đất đã đọng một vũng vết nước.."
" Mưa to quá, chúng ta phải tan học sớm.
Có một số học sinh nhà ở xa nên phải nhờ giáo viên đưa các em về." Ngô Viễn cầm ô, thò đầu ra từ phía sau hiệu trưởng.
"Lão Hạ, thầy đi nhanh quá, tôi thậm chí còn không kịp mang ô cho thầy.
"
" Không cần, không cần."
Lão Hạ hét lên: "Các bạn học! Hãy nhanh chóng thu dọn đồ đạc.
Các bạn ở xa, hãy tập trung ở đây các thầy cô sẽ đưa các em về nhà.
"
Bên ngoài trời mưa rất to, Chu Tích và Ngô Viễn cầm ô, mỗi người ôm một học sinh, đi trên con đường lầy lội bị mưa cuốn trôi.
Trên đường đi, bọn họ phải đi qua một con đường núi không dễ đi, nước mưa hòa lẫn với bùn đất còn sót lại từ bên vách đá tạo thành dòng dưới chân bọn họ.
Ngô Viễn đưa chiếc ô cho đứa trẻ cầm, ngồi xổm xuống bế đứa trẻ lên.
"Cẩn thận không ngã."
Chu Tích cũng bế đứa bé lên.
"Trèo lên từ từ thôi."
Đường lúc về dường như ngắn hơn đường đi, Chu Tích vô ý giẫm phải bùn trơn trượt mà lảo đảo một chút.
Ngô Viễn nắm lấy cánh tay của Chu Tích, cố hết sức đỡ cậu.
"Cầm lấy." Ngô Viễn đưa cho Chu Tập cái ô cho trẻ nhỏ.
" Cậu đang làm gì?" Vừa dứt lời, Ngô Viễn liền quỳ xuống cõng Chu tích lên.
"Này! Tôi nặng lắm, thả tôi xuống nhanh lên!" Chu Tích nhất thời không quen với tư thế này, vẫn lộn xộn muốn xuống.
"Vừa rồi cậu đã suýt nữa ngã." Ngô Viễn không chịu buông ra.
"Chỉ là suýt chút nữa thôi chứ tôi chưa ngã mà."
Nhìn thấy Ngô Viễn không chịu thả mình xuống, Chu Tích đành phải buông tha, ôm cổ y nhìn mưa rơi xuống đất rồi lại bật lên.
Một lúc sau, vì mỏi cổ quá mà dút khoát ghé vào Ngô Viễn.
Bước chân của Ngô Viễn khựng lại một chút vì cảm giác xa lạ này, hơi thở của Chu Tích phả vào cổ y, lồng ngực của Chu Tích áp sát vào lưng y, rất nóng, dường như có thể khiến cho tim Ngô Viễn đập loạn.
Trở lại ký túc xá, Chu Tích tắm nước nóng xong, lấy nhật ký ra viết.
Ngày 2 tháng 8 năm 2008, mưa lớn
Không khí ẩm ướt và bùn trên đường giống như tình cảm của tôi dành cho Ngô Viễn, chúng dính chặt đến mức khiến tôi không thở được, không biết phải đối mặt với cậu ấy như thế nào, đối mặt với tình cảm không lẽ thường của chính.