Ngày 17 tháng 12 năm 2008, Tuyết rơi.
Mùa Đông vẫn rất lạnh, nhưng có Ngô Viễn mùa đông năm nay dường như cũng không lạnh lắm.
...
Chu Tích ngồi ở trên bục, nhìn Ngô Viễn ngoài sân đang chơi đùa với học sinh, trên môi nở một nụ cười mà chính hắn cũng không nhận ra.
"Thầy Tiểu Chu, chúng ta cùng ra ngoài chơi tuyết đi." Ngô Viễn hướng Chu Tích nói.
Đã lớn thế rồi mà vẫn cư xử giống một đứa trẻ.
Tuy Chu Tích nghĩ trong lòng như vậy nhưng vẫn thành thật đứng dậy đi ra khỏi phòng học.
Trên mặt đất có một lớp tuyết mỏng, để lại dấu chân lộn xộn, ánh mắt trìu mến của người yêu và những đứa trẻ chơi đùa xung quanh, khiến cho Chu Tích cảm thấy khung cảnh thực hoàn mỹ.
Cậu ngồi xổm xuống cầm một quả cầu tuyết, sau đó mỉm cười ném về phía Ngô Viễn, tuyết bắn tung tóe lên quần áo của Ngô Viễn.
Nhìn đôi mắt trợn tròn của Ngô Viễn, càng thêm cười to.
Học sinh thấy vậy sôi nổi làm theo, bắt đầu chơi ném tuyết.
"Hôm nay mẹ anh gọi điện thoại nói rằng em họ sắp kết hôn, nhờ anh về giúp đỡ vài ngày."
Trời tối, Ngô Viễn cúi đầu nói với Chu Tích đang ngồi dựa vào hắn đọc sách, giơ tay đỡ Chu Kỷ nhét vào trong chăn.
"Em còn chưa qua cửa đâu." Chu Tích ngẩng đầu, nheo mắt nhìn Ngô Viễn.
"Anh phải về giúp mẹ mấy ngày?"
"Chắc phải mất khoảng một tuần mới có thể quay về."
"Không sao đâu, tiểu biệt thắng tân hôm."
"Hả? Em vừa nói gì vậy?" Ngô Viễn quay lại và ấn Chu Tích xuống dưới, lấy đi cuốn sách mà Chu Tích đang dùng che mặt.
"Em muốn qua cửa? Hả? Muốn kết hôn sao?"
Chu Tích mặt đỏ bừng đỏ bừng giơ tay chặn Ngô Viễn: "Đừng gây sự, đương nhiên phải xem thành ý của anh.
"
"Như thế nào mới được xem là thành ý."
"Giúp em làm ấm chân đi."
"Đơn giản như vậy sao?"
"Chỉ đơn giản như vậy thôi."
Chu Kỷ đang sửa bài tập thư pháp cho học sinh trong lớp, Ngô Viễn ngồi bên cạnh hắn, mỹ danh nói: "Trước giờ xuất phát còn sớm, anh ở lại với em một lúc."
Chu Tích đang sửa chữ cùng các học sinh thì Ngỗ Viễn đột nhiên đứng dậy đi xuống bục giảng.
"Viên Viên, cho thầy mượn giấy màu được không?" Ngô Viễn đi tới chỗ cô bé đang gấp giấy.
"Thầy muốn giấy màu đỏ, cảm ơn Viên Viên."
Ngô Viễn lấy được mấy tờ giấy màu đỏ, quay lại chỗ cũ hài lòng bước lên bục giảng ngồi xuống.
"Anh bao nhiêu tuổi còn cùng trẻ con chơi giấy màu?"
Chu Tích quay người lại, nhìn thấy Ngô Viễn đang nghiêm túc gấp thứ gì đó.
Ngô Viễn đi đến giữa đám học sinh đang gấp giấy và nói: "Có ai trong số các bạn có thể dạy thầy cách gấp cái này không?"
Không biết qua bao lâu, Ngô Viễn quay lại chỗ cũ trên bục giảng
"Thầy Tiểu Chu, anh có thể dùng điện thoại di động của em một lát không? Trên điện thoại em có rò chơi đẩy rương không."
Nhìn thấy vẻ mặt kỳ lạ của Chu Kỷ, Ngô Viễn làm động tác "ba", ý bảo là "Anh ba tuổi mà.
"
"Một lát nữa phải đến nhà ga rồi"
Cuối cùng cũng đến lúc phải đến nhà ga.
Ngô Viễn và Chu Tích sóng vai đi cạnh nhau để lại hai dấu chân của họ trên tuyết trắng.
"Không cần phải đi cùng anh nữa, trời lạnh lắm."
Ngô Viễn nắm tay Chu Tích, đem điện thoại đặt đặt vào tay Chu Tích, từ từ ghé sát vào hôn Chu Tích một cách quyến luyến.
"Ai nhớ anh?" Chu Tích oán trách.
Ngô Viễn mỉm cười bước về phía trước vẫy tay chào.
Mãi cho đến khi không thấy bóng dáng của Ngô Viễn nữa, Chu Tích mới bắt đầu trở lại, anh nhận thấy hình như có thứ gì đó được nhét vào vỏ sau điện thoại của mình, khi mở ra, anh thấy những trái tim gấp giấy đỏ nằm rải rác khắp nơi.
Trên mỗi cát đều viết: "Thầy Tiểu Chu, đợi anh về.","Thầy Tiểu Chu, anh nhớ em.","Thầy Tiểu Chu, anh thích em." Chu Kỷ cảm động bởi hành động nhỏ của Ngô Viễn, hóa ra vừa rồi anh ấy đang làm điều này...!Vốn dĩ, hôm nay anh rời đi cậu đã nhớ anh rồi, nhưng bây giờ cậu lại càng nhớ anh ấy hơn.
Đêm muộn, Chu Tích đang ngồi ở bàn làm việc, điện thoại di động trên bàn vang lên.
"Thầy Tiểu Chu ngủ rồi à?"
Bởi vì biết Chu Tích có thói quen đi ngủ muộn, bình thường hắn còn có thể quản, nhưng mấy ngày nay hắn không có ở ký túc xá, cho nên Ngô Viễn liền gọi cho Chu Tích giục anh ta đi ngủ.
"Vẫn chưa, còn đang sửa lại bản thảo." Chu Tích ngáp dài.
"Đừng quá mệt mỏi." Ngô Viễn nhẹ nhàng nói.
"Kể từ anh sẽ gọi em mỗi ngày vào giờ này để nhắc em đi ngủ.
"Được rồi." Chu Tích dừng lại một lúc lại nói: "Em nhớ anh."
"Anh cũng vậy." Ngô Viễn nói
....
Ngô Viễn dọn đồ đạc vào ba lô, đứng thẳng lên và nhìn ra ngoài cửa sổ.
"Đã đến trạm.
Hành khách vui lòng thu dọn hành lý và xuống xe một cách trật tự." Một giọng nữ phát ra từ radio6.
Ngô Viễn từ cửa sổ chuyến tàu nhìn thấy Chu Tích mặc áo khoác bông, đưa tay lên miệng thở.
Ngoài cửa sổ vẫn còn tuyết.
Anh ta lập tức thu dọn hành lý và nói với những hành khách bên cạnh anh có việc cần xuống trước, vừa chen lấn ra khỏi đám đông anh chạy ngay về phía Chu Tích.
Dường như nhớ ra điều gì đó Ngô Viễn chỉnh lại quần áo và mái tóc rối bù, từng bước một đi về phía Chu Tích.
"Em đã đợi bao lâu rồi?" Giọng nói của anh run lên vì hưng phấn.
Chu Tích sắc mặt có chút lạnh lẽo, giơ tay xoa xoa mặt, mỉm cười với Ngô Viễn nói: "Không lâu lắm, em mới tới đây."
"Ta nói dối, trên vai em có tuyết.
Ngô Viễn cau mày, vỗ nhẹ tuyết trên vai Chu Tích "Không phải đã bảo đợi anh từ ký túc xá sao? Chờ anh về sẽ lập tức đi tìm em." "Em muốn sớm một chút thấy anh." Giọng nói có phần làm nũng.
Ngô Viễn nghe những lời này, khóe miệng không khỏi cong lên, cởi khăn quàng cổ ra mang cho Chu Tích, còn nắm tay Chu Tích nhét vào túi, trầm giọng trách cứ.
"Tay lạnh quá!"
Chu Tích cười: "Chúng ta quay lại trường học thôi."
Trên đường đi, Chu Tích kể lại những chuyện thú vị xảy ra ở trường trong khoảng thời gian này.
Hai người nắm tay nhau, vai kề vai, Ngô Viễn đột nhiên nắm chặt tay Chu Tích
"Có chuyện gì vậy?" " "Anh...!đã nói với bố mẹ chuyện của chúng ta." Ngô Viễn lo lắng nhìn Chu Tích, giống như một đứa trẻ đã phạm sai lầm.
Đôi mắt Chu Tích đàn mở lớn: "Chuyện lớn như vậy sao anh không cùng em bàn bạc trước?"
"Chúng ta cũng không thể giấu diếm cả đời được."
Ngô Viễn nhìn Chu Tích nghiêm túc nói "Chu Tích, Tết năm nay cùng anh về nhà đi.
Chu Tích cúi đầu nhìn mũi chân, đỉnh đầu là ánh mắt nóng rực của Ngô Viễn.
"Bố mẹ anh, bọn họ nói như thế nào? Đây không phải là chuyện nhỏ."
"Anh không ngờ bố mẹ lại khá cởi mở, còn nói cái gì mà tình yêu tự do.
".
"Thật sao?"
"Thật, anh đã giải quyết xong vấn đề này rồi." Ngô Viễn hai tay ôm lấy vai Chu Tích.
"Mẹ anh nói muốn gặp em." Ngô Viễn còn chưa nói xong đã bị cắt ngang.
"Nhưng mà chúng ta nên cùng nhau đối mặt." Chu Tích ngẩng đầu lên, ánh mắt ủy khuất.
Ngô Viễn cảm thấy trái tim mình như nhéo một cái, ôm lấy Chu Tích vào lòng, vùi đầu vào cổ anh.
"Chúng ta có thể cùng nhau đối mặt với tương lai."
"Sau này có việc gì thì hãy cùng em bàn bạc, đừng một mình gánh chịu.
" Chu Tích thấp giọng nói.
"Vậy em cùng anh về nhà nhé?"
"Được".