Đoàn Tàu Trong Sương Mù


Thời tiết ở Moscow không chút nể mặt những vị khách từ phương xa.

Bầu trời mờ sương, từng ụ tuyết dày chất thành đống ven đường, hàng cây trên vỉa hè trơ lại những cành khẳng khiu, ấy thế mà vẫn bị làn gió buốt giá quật gãy, cuộn mây đen xếp chồng nơi đường chân trời chốn thị thành như thể bão tuyết sẽ nổi lên bất cứ lúc nào.
Văn Tuyết nhìn cảnh đường phố vụt qua ô cửa sổ, cảm giác hồi hộp lẫn chờ mong đợi dần bị nỗi lo thay thế.
Có lẽ mùa đông thực sự không phải thời điểm thích hợp để đi du lịch.
Bên đường còn rất ít người đi bộ chưa kể khách du lịch.

Ngày ngắn đêm dài, các địa điểm tham quan và trung tâm thương mại đã đóng cửa từ sớm, cộng với thời tiết xấu, ánh sáng cũng không được đẹp nên mấy tấm ảnh chụp được dễ khiến người xem nản lòng thoái chí.
Văn Tuyết tự trấn an mình, thôi thì nhập gia tùy tục.

Trời nhiều mây cũng có nét độc đáo riêng, lại khá hợp với tâm trạng cô lúc này.

Cảnh buồn tình buồn, cảnh càng sầu thảm, tình càng bi ai.
Vả lại, mục đích chân chính của cuộc hành trình này vốn không phải nơi đây.
Nửa tiếng sau, chiếc taxi dừng trước một con hẻm nhỏ.
Nhân lúc Văn Tuyết lấy ví tiền, Phương Hàn Tẫn đã nhanh nhẹn thanh toán xong hết.
Số tiền phải trả đúng với số tiền trên đồng hồ, không hề có cái gọi là “giá ưu đãi hữu nghị Trung – Nga”.
Văn Tuyết xách hành lý xuống xe, lườm nguýt Phương Hàn Tẫn.
Phương Hàn Tẫn cất ví, mặt tỉnh bơ: “Họ thấy em là người Trung nên mới không đi lòng vòng, không bỏ em giữa đường mà cũng không lấy thêm tiền, vậy là tử tế lắm rồi đấy.”
Văn Tuyết tức giận khịt mũi.
Phương Hàn Tẫn lại quay đi nhìn con hẻm vắng vẻ, hỏi với vẻ nghi hoặc: “Em ở đây à? Có khách sạn nào không?”
Văn Tuyết bước tới trước, chỉ vào một bảng hiệu nhỏ sâu trong hẻm: “Đấy, chính nó.”
Phương Hàn Tẫn nhìn thoáng qua, bất giác nhíu mày.
Con hẻm rất hẹp, hai bên là những ngôi nhà thấp bé nhuốm màu cũ kỹ.
Cổng nhà đóng chặt, có cánh cửa sắt nằm cuối hẻm, bên cạnh treo tấm biển gỗ viết bằng tiếng Anh: “Travelers’ Home” (Nhà cho khách du lịch).
Phương Hàn Tẫn không khỏi lo lắng hỏi cô: “Em đặt homestay à?”
“Này là hostel [1].

Đi du lịch một mình thì ở hostel có lợi hơn chứ.”
[1] Hostel là loại hình cung cấp chỗ ở giá rẻ dành cho dân du lịch bụi và có giường tầng như ở ký túc xá.

Một Hostel sẽ có nhiều kiểu phòng, phòng 2 giường, phòng 4 giường, phòng 6 giường hoặc phòng 10 giường.
“Vậy chỗ này… an toàn chứ?”
“Em book phòng trên mạng, thấy người ta khen cũng nhiều lắm, chắc là không sao đâu.”
Văn Tuyết mang balo lên lưng, cô xốc người, cố giảm bớt gánh nặng trên vai.
Cô nhìn Phương Hàn Tẫn rồi cúi đầu vẫy tay với Phương Xuân Sinh.
“Được rồi, tiễn đến đây là được, em vào trước nhé.”
Phương Hàn Tẫn cũng nhấc vali lên, “Anh vào với em.”
“Không cần mà.”
“Văn Tuyết.” Phương Hàn Tẫn nghiêm nghị nhìn cô, “Em là con gái, đi đâu cũng nên cẩn thận.”
Văn Tuyết hơi mất kiên nhẫn: “Em biết đi một mình không an toàn nên đã chuẩn bị xong cả thảy rồi, từ máy báo động, bình xịt hơi cay, chốt cửa, gậy gộc gì đó đều có tất.

Hãy tin em, mọi chuyện đâu cũng vào đó thôi.”
Phương Hàn Tẫn im lặng, cuối cùng anh thở dài, đành phải thỏa hiệp với cô: “Thôi được, vậy em tự vào đi.

Anh đặt khách sạn không xa chỗ này lắm, chỉ cách hai con phố.” Nói đoạn anh móc điện thoại ra nhìn, “Bây giờ là ba giờ chiều, em vào tắm rửa nghỉ ngơi chút đi, năm giờ anh đến đón.”
Văn Tuyết không khỏi sửng sốt: “Đón em làm gì?”
“Đi ăn tối.

Hai tiếng đủ không? Hay em muốn ngủ một giấc trước rồi mới ăn?”
Văn Tuyết mím môi, thật lâu sau mới ngước mắt nhìn anh: “Phương Hàn Tẫn, anh đừng ép em phải đổi chỗ.”
Giọng cô rất đỗi nhẹ nhàng, rõ ràng đang cầu xin nhưng vẫn không thiếu đi sự cứng rắn không được phép chối từ.
Phương Hàn Tẫn mím môi, mỉm cười chua chát.
Xuyên suốt cuộc hành trình này cô đã từ chối anh không biết bao nhiêu lần, lần nào cũng vô cùng thẳng thắn quyết liệt, anh không hiểu mình vẫn còn kiên trì vì điều gì.
“Thôi được, nhớ chú ý an toàn.” Anh phất tay chào cô, quyết định từ bỏ.
Văn Tuyết nhìn anh, bước đến cạnh cửa sắt bấm chuông.
Không bao lâu, cửa sắt mở, một người phụ nữ trung niên thò nửa người ra ngoài.
Phương Hàn Tẫn thầm thở phào nhẹ nhõm.
Cũng may chủ hostel là nữ, vậy là giảm được một nửa khả năng gặp nguy hiểm.
Cánh cửa từ từ khép lại, bóng lưng Văn Tuyết cũng dần biến mất.

Cô chưa từng ngoái lại một lần, thứ cuối cùng Phương Hàn Tẫn nhìn thấy là chiếc balo của cô.
Balo vừa lớn vừa nặng ghì lên bờ vai gầy gò làm lưng cô còng xuống.
Phương Hàn Tẫn ra đầu ngõ, châm thuốc rít một hơi, sau khi nhả ra làn khói trắng, cơn bực dọc cũng vơi đi phần nào.
Chợt anh cảm giác góc áo bị kéo, anh cúi xuống thì thấy Phương Xuân Sinh đang ngước mắt nhìn mình, khuôn mặt tròn ửng lên vì lạnh.
“Anh ơi,” Phương Xuân Sinh gọi, thở ra làn khói trắng, “Chị đi rồi ạ?”
Phương Hàn Tẫn đáp “Ừm” rồi ngồi xuống đội mũ áo lông cho thằng bé, kéo khóa lên.
Phương Xuân Sinh nghiêng đầu, hỏi tiếp: “Sao chị không dẫn chúng ta theo?”
“Vì…” Phương Hàn Tẫn cụp mi, che đi nỗi cô đơn nơi đáy mắt, “Chị không thích anh.”
Phương Xuân Sinh dang cánh tay nhỏ bé ôm lấy cổ Phương Hàn Tẫn, vỗ lưng anh như an ủi.
“Không sao, em thích anh là được.”
Phương Hàn Tẫn không giấu được nụ cười.
“Đi thôi.” Một tay anh ôm Phương Xuân Sinh, tay kia kéo vali.

Bánh xe lăn trên con đường lát đá, âm thanh vang vọng nơi ngõ hẻm quạnh vắng.
Những đám mây u ám đè nặng trên đầu, đổ xô về phía chân trời.

Gió lạnh quất vào mặt đau rát, tai và mũi vốn đã buốt đến tê dại chẳng thể nào cảm nhận được cơn đau nữa.
Từng nghe dự báo thời tiết nói, do ảnh hưởng của đợt không khí lạnh ở Siberia nên khu vực nào đó đã giảm nhiệt trên diện rộng, kéo theo cả một tỉnh bang phải hứng chịu đợt tuyết dày nhất thế kỷ…
Giờ đây Phương Hàn Tẫn đã hiểu, so với nơi khai sinh ra vùng lạnh trước mặt này thì những mùa đông anh từng đi qua thật chẳng đáng nhắc tới.
Anh định bụng ghé trung tâm mua sắm gần đó mua vài bộ chống rét thì bỗng bị Phương Xuân Sinh giật mạnh cổ áo.
Lực tay của thằng nhóc rất lớn, siết anh thiếu chút thì tắt thở.
“Sao vậy?” Anh quay sang nhìn Phương Xuân Sinh đầy khó hiểu.
Phương Xuân Sinh há miệng, đôi mắt nhỏ tròn xoe, một tay túm chặt cổ áo anh, tay còn lại liên tục chỉ về đằng sau.
“Chị…”
Phương Hàn Tẫn quay lại theo bản năng.
Đầu hẻm xuất hiện một bóng người.

Cô đang lao về phía anh, balo leo núi chất trên vai cô nhấp nhô như ngọn núi biết đi.
Phương Hàn Tẫn giật mình, đứng ngây ra như phỗng.
Đến khi cô dừng lại trước mặt anh phì phò anh mới chớp chớp mắt, xác thực rằng mình không gặp ảo giác.
Văn Tuyết ngẩng đầu, đôi mắt ngập nước nhìn anh, vì thở gấp mà đôi gò má ửng hồng.
Cô mấp máy, mấy lần muốn nói lại thôi, mãi mới ngắc ngứ thành lời: “Phương Hàn Tẫn, anh giúp em một chuyện được không?”
“Ừ, em nói đi.”
Văn Tuyết hơi thẹn, cô nói nhát gừng: “Hostel vừa nãy là nam nữ ở chung, lúc book phòng trên mạng em không biết, vào phòng mới thấy bên trong đã có ba người đàn ông…”
Phương Hàn Tẫn cố khống chế biểu cảm trên mặt mình, làm bộ bình tĩnh: “À, loại hostel này ở nước ngoài khá phổ biến, mọi người ai cũng là dân du lịch bụi, ăn ở tự do, chủ yếu để tiết kiệm tiền ấy mà.”
Văn Tuyết cúi đầu, mặt đỏ như trái cà chua.
Phương Hàn Tẫn nhìn cô, lại nói tiếp: “Phòng trên tàu lửa cũng là nam nữ ở chung mà? Chúng ta ở với nhau mấy ngày có sao đâu? Em đừng căng thẳng.”
Anh vừa nói thế, Văn Tuyết chợt nhớ lại đêm ác mộng ngày đầu trên tàu.

Biết đâu trong hostel này lại trà trộn một “gã cà-ri” khác thì sao?
“Hai chuyện này khác nhau, ở với anh em không cần lo.” Giọng Văn Tuyết nhỏ dần, “Vốn em cũng định hay là cứ ở tạm, nhưng lúc đi tắm mới biết đấy là phòng tắm chung, buồng tắm chỉ được ngăn bởi một tấm rèm, vừa bước vào đã thấy một gã đi theo sau.

Em sợ quá phi như bay vào phòng thu dọn hành lý ngay…”
Phương Hàn Tẫn nghe mà xốn xang cõi lòng, cong cong khóe miệng nhưng lập tức thu lại nụ cười.
Anh vờ vịt nghiêm túc: “Thế bây giờ em tính sao? Tiền cũng trả hết rồi nên không ở không được đúng không?”
Văn Tuyết cười lấy lòng, khẩn khoản: “Anh có thể dẫn em đến khách sạn anh ở xem còn phòng trống không được không? Bây giờ không phải mùa cao điểm nên chắc là có nhỉ?”
Phương Hàn Tẫn nín cười, ngẩng đầu ra chiều suy tư, một chặp sau mới nói: “Cái này cũng khó mà nói trước được.

Khách sạn đó khá hot, thấy dân mạng khen không ngớt.”
Ánh sáng trong mắt cứ Văn Tuyết lụi dần.
Lại nghe anh bổ sung: “Nhưng bây giờ không phải mùa cao điểm nên chắc mấy khách sạn khác còn phòng trống đấy.

Không bằng em đi loanh quanh đây tìm xem?”
Văn Tuyết cúi gằm mặt, túm lấy balo lưỡng lự mãi mới rầu rĩ than: “… Ầy, thôi vậy.”
Cô xoay người định đi thì đột nhiên cả người ngả ra sau, lảo đảo hai bước.
“Em có ngốc không thế?” Âm thanh pha lẫn tiếng cười của Phương Hàn Tẫn truyền xuống đỉnh đầu.
Văn Tuyết xấu hổ quay lại hất bàn tay đang túm balo của anh ra, mắng: “Cái đồ ấu trĩ!”
Phương Hàn Tẫn trở tay bắt lấy cổ tay cô, đắc ý không thôi, “Đã bảo em ở với anh rồi mà cứ một hai không nghe cơ, tự vả có đau không?”
Văn Tuyết chống chế: “Sao em biết được chỗ đó nam với nữ ở chung…”
“Các trang web tổng hợp thường sẽ có ghi chú và nhắc nhở, em chỉ chăm chăm đọc lời khen thôi chứ gì?” Phương Hàn Tẫn cười xùy giễu cô, “Gì mà khen không ngớt chứ? Chắc toàn là đàn ông review thôi đúng không? Chờ mấy cô gái ngốc như em tự chui đầu vào rọ chứ gì nữa.”
Văn Tuyết bị nói cứng họng không đốp lại được câu nào, chỉ biết hậm hực nhìn anh.
“Ngốc này.” Phương Hàn Tẫn xoa đầu cô, “Đi thôi.

Nếu không có phòng trống thì em ráng chịu khó chen chúc với bọn anh chứ biết làm sao giờ.”
Văn Tuyết kéo tay anh xuống, lầm bầm lầu bầu như bà thím: “Đừng có sờ tóc em, mấy hôm rồi em không gội đầu tắm rửa đâu, bết lắm đấy.”
Đúng thật, Phương Hàn Tẫn đưa tay lên xem, đầu ngón tay hơi bóng dầu.
Anh không kiềm được cười phá lên: “Sợ gì chứ, hai ta bây giờ là nồi nào úp vung nấy mà.”Khách sạn Phương Hàn Tẫn cách nơi này không xa, đi chừng mười phút là tới.
Từ bên ngoài nhìn vào, mặc dù không xa hoa như khách sạn năm sao nhưng ít nhiều vẫn là khách sạn chính quy, có sảnh tiếp tân và quán cà phê ở tầng một.
Văn Tuyết cảm thấy may mắn vô cùng, tình tiết máu cún trong phim thần tượng “khách sạn lúc nào cũng chỉ còn lại một phòng nên nam nữ chính phải ở chung với nhau” không có đất diễn ở đây.
Cô thuận lợi mở cửa phòng đơn, giá cao hơn dự kiến chút đỉnh nhưng không sao, sau hàng loạt sóng gió đã qua thì có được một nơi an toàn để ngả lưng mới là chuyện quan trọng hơn tất thảy.
Văn Tuyết mở cửa, kiểm tra xung quanh một vòng.

Mọi thứ đều khá ổn, ngoại trừ giường hơi nhỏ chỉ đủ cho một người thì tất cả quả xứng với cái tên “phòng đơn”.
Cô bật hệ thống sưởi, chẳng mấy chốc căn phòng đã ấm hẳn lên.
Phương Hàn Tẫn ở phòng đôi ngay tầng trên Văn Tuyết.

Sau khi sắp xếp hành lý và giúp Phương Xuân Sinh tắm gội, rồi lại vất vả dỗ thằng bé vào giấc anh mới rỗi việc gõ cửa phòng Văn Tuyết.
Khi cánh cửa bật mở, tim anh chợt hẫng mất một nhịp, tiếng thình thịch vang vọng trong lồng ngực.
Văn Tuyết mặc áo thun trắng, bên dưới là chiếc quần ngủ kẻ ô, cô ăn vận rất bình thường nhưng lại đem lại cảm giác gợi cảm tùy ý.
Có lẽ do vừa tắm xong nên tóc cô vẫn hơi ẩm, đuôi tóc nhỏ nước thấm ướt cả một mảng trước ngực.
Có lẽ vì nóng mà mặt cô hây đỏ như trái đào chín mọng.
Có lẽ là hương thơm trên cơ thể cô giống với hỗn hợp mùi sữa hoa hồng…
Cửa phòng khép lại, Phương Hàn Tẫn vào trong, đứng tần ngần hồi lâu vẫn không biết nên ngồi chỗ nào cho ổn.
Giường, quá mờ ám.
Ghế sofa đơn, cô đã ngồi đó rồi.
Ghế tựa, đồ lót của cô còn vắt vẻo bên trên…
Văn Tuyết nghiêng đầu, chống khuỷu lên tay vịn ghế sofa, tiếp tục dùng khăn lau tóc, thấy anh cứ đứng ngồi không yên bèn chỉ lên giường: “Anh ngồi đi chứ.”
Phương Hàn Tẫn ngoan ngoãn ngồi lên giường, hai chân khép lại, hai tay đặt trên đầu gối, mắt nhìn chăm chăm xuống sàn nhà nom nề nếp như một học sinh ngồi trong lớp.
“Trong này nóng quá.” Văn Tuyết vừa lau tóc vừa phàn nàn, “Em không ngờ hệ thống sưởi xịn đến vậy luôn, mới mở có một lát mà đã nực không chịu nổi rồi.”
“… Ừ.” Phương Hàn Tẫn hết sức thấu hiểu cảm giác này.
Thật sự nóng chết đi được, anh có cảm giác cơ thể mình như đang bốc hỏa vậy, ở lại thêm nữa khéo sẽ chảy máu mũi mất.
Anh đột ngột đứng phắt dậy, mắt vẫn không dám nhìn thẳng vào cô, “À thì… Xuân Sinh ngủ rồi nên em cũng ngủ đi.

Năm giờ anh xuống gọi em.”
“Vâng ạ.” Văn Tuyết bỏ khăn xuống, đứng dậy bước ra cửa.
Đang chuẩn bị kéo cửa phòng thì tay cô bất ngờ bị ai đó đè lại, bọc trong lòng bàn tay rộng lớn.
Lồng ngực người đàn ông áp sát lưng cô, nhiệt độ cơ thể cao vượt ngưỡng, nhịp tim nhanh bất thường, cảm giác rung động lan từ lồng ngực anh sang tận trái tim cô.
“Anh muốn hôn em.”
Giọng Phương Hàn Tẫn hơi đục, hô hấp kề cận bên tai cô mỗi lúc mỗi gần… Cô cảm giác vành tai mình bị mổ nhẹ, rồi nó nhanh chóng ửng lên tựa một loại phản ứng nào đó.
Nụ hôn này chỉ nhẹ nhàng phớt qua như chuồn chuồn lướt nước.
Anh từ từ đứng thẳng dậy đỡ lấy thắt lưng cô, lực tay lúc nặng lúc nhẹ đan xen kiềm chế và suồng sã.
Dường như anh đang đấu tranh chuyện gì đó.
“Tiếc là anh vẫn chưa tắm.” Anh nới lỏng bàn tay trong sự luyến tiếc.
Văn Tuyết phì cười.
Cô xoay người tựa lưng vào cửa, đôi mắt cong cong như vầng trăng, cười xán lạn: “Sao đột nhiên hành xử lịch thiệp thế?”
Lúc trên tàu anh nói hôn là hôn, đâu có quan tâm sạch sẽ gì.
Phương Hàn Tẫn gãi đầu, cười ngượng, “Em đã sạch sẽ thơm tho rồi mà anh vẫn chưa…”
Văn Tuyết cười ngặt nghẽo.
“Mau đi tắm đi.” Cô mở cửa phòng, giơ tay về phía anh, “Chờ anh thơm tho rồi, rồi…”
Nói tới đây bỗng nhiên ngưng bặt, cô cúi đầu, đáy mắt dạt dào e lệ.
Lời chỉ mới thốt được một nửa, bỏ lửng vế sau.
Khi Phương Hàn Tẫn bị đẩy ra ngoài vẫn sống chết với câu nói đầy mập mờ kia: “Rồi sao nữa? Sau đấy thì sao?”
Văn Tuyết mím môi cười, đưa tay đóng sập cửa phòng lại..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui