Đoàn Tàu Tuyệt Mệnh


【 Đinh --】
【 Lựa chọn vật trung chuyển thành công --】
【Kỹ năng bị động 'gen liên kết' lập tức có hiệu lực, ký chủ vui lòng chú ý phối hợp sử dụng trong hoàn cảnh hợp lý --】
【Đoàn tàu B612 chúc bạn làm nhiệm vụ vui vẻ --】
Ngay khi vừa dứt lời, một luồng sáng kỳ lạ bùng lên giữa hai người họ.

Hàn Thanh chỉ cảm thấy toàn bộ thế giới bị một thứ ánh sáng vàng huỳnh quang chói mắt bao phủ lấy.

Đợi cho tia sáng dần dần mờ đi, cô đột nhiên thấy dường như thông suốt hơn vài phần, đại não cũng dần trở nên minh bạch rõ ràng, suy nghĩ không còn phức tạp hỗn loạn nữa.
Thế giới trước mắt lại từ từ bắt đầu trở nên rõ ràng.
Hàn Thanh mở miệng hớp một hơi, cô cố mở to hai mắt muốn giữ cho đầu óc tỉnh táo, rồi nhìn thiếu niên đứng cách đó không xa giờ phút này sắc mặt đã trở nên cực kỳ tối tăm, cậu ta trong nỗi khiếp sợ mang theo tia lửa giận không thể tưởng tượng nổi hung hăng nhìn chằm chằm cô, giống như muốn ăn tươi nuốt sống cô, vẻ mặt quả thực đáng sợ như ác quỷ.
Rõ ràng, cậu ta đã biết được một số tin tức gây khó chịu, vô cùng khó chịu.
Khó chịu đến mức làm cậu cơ hồ một giây ngay lập tức nổi điên lên, hận không thể xé xác người phụ nữ trước mắt này ngay bây giờ!
......
Hàn Thanh ngẩn người.
- - Cô thế nhưng còn chưa chết?
Người này đang làm gì vậy?
......!Chẳng lẽ, quyển trục này thật sự có hiệu lực?
Không phải chứ?
【 Gào --!!! 】
Nhưng mà không để cho Hàn Thanh thêm thời gian suy nghĩ, giây tiếp theo, quái vật người cải tạo gen phía trước lại lần nữa điên cuồng rít lên.
Sức sống người phụ nữ này ngoan cường giống như rơm rạ làm nó vô cùng tức giận, lớp màng trong suốt quỷ dị kia còn cứng hơn cả sắt thép, móng vuốt nó không cách nào cắt đứt nổi.

Lực lượng cường đại dù còn là tấm chiếu mới nhưng vẫn đáng tự hào lại gặp thất bại như thế, cảm thấy như bị sỉ nhục, người cải tạo gen cấp ba rốt cuộc cũng mất đi kiên nhẫn gào vào mặt Hàn Thanh.

Nó phẫn nộ ngửa đầu gầm rống một tiếng, ngay sau đó trong tay đột nhiên dùng một chút lực, đem cô gái gầy yếu trước mặt hung hăng ném mạnh xuống đất!
Bên tai nháy mắt chỉ còn lại một trận gió phần phật, sau một hồi trời đất quay cuồng không trọng lượng trôi qua, cơ thể Hàn Thanh【 ầm --】 một tiếng rơi xuống, trực tiếp tạo ra một cái hố trên mặt dất.
Khói bụi mù mịt khắp nơi, làm mờ đi tầm nhìn.
Hàn Thanh nằm trong đống đổ nát, tứ chi cơ thể vặn vẹo thành tư thế kỳ quái.

Máu tươi dâng trào lên, thấm đẫm cả người cô.

Vài mảnh xương trắng từ khuỷu tay gân cốt đột ngột nhô ra, trực tiếp xuyên qua da thịt máu tươi đầm đìa mà lộ ra bên ngoài, thoạt nhìn rõ ràng đã trật khớp xương.

Hàn Thanh quỳ rạp trên mặt đất, vẫn không nhúc nhích.

Ánh sáng rực rỡ của lá chắn phòng ngự trong suốt trên người cô từ khi rơi xuống đất đã dần trở nên mờ đi, cuối cùng hóa thành những chấm sáng nhỏ rồi biến mất trong không khí......
Ha ha, thời gian của lá chắn bảo vệ cũng hết rồi......
Đây là......!Đòn cuối cùng giáng vào cô?
Hít--
Đau......!Đau quá......
Đau quá đau quá đau quá!
Cơn đau mãnh liệt nhanh chóng đánh úp lại, mỗi một tế bào trên thân thể đều đang điên cuồng kêu gào.

Hàn Thanh chỉ cảm thấy mỗi một tấc trên người như muốn vỡ vụn ra.

Nỗi đau nhân đôi từ trong ra ngoài khiến cô gần như phát điên lên!
Giết cô đi! Dứt khoát giết cô đi!
Này quả thực là tra tấn biến thái vượt quá giới hạn con người mà!
Cô không chịu nổi nữa rồi!
Đau chết đi được! Căn bản không thể chịu nổi! Mỗi một giây đều đau đến mức cô gần như sụp đổ!
Giết cô! Trực tiếp cho cô một cái chết thoải mái đi!
Để cô cắt đứt quan hệ khỏi chuyến tàu chết tiệt này!
Con quái vật đằng sau tựa như nghe thấy nội tâm đang kêu gào của cô, ngay sau đó, thân hình to lớn liền bước tới.
Nó nâng bàn tay lên, đầu ngón tay đen kịt dưới ánh trăng phản chiếu ra ánh sáng cực kỳ sắc bén, dữ tợn nhắm vào đầu Hàn Thanh cào tới --!
Thời gian tựa hồ ngưng lại.
Hàn Thanh nhắm mắt, an tĩnh chờ cái kết đang đến.
Nhưng mà giây tiếp theo --
Một trận cuồng phong bất ngờ thổi qua!
【 Keng --】
Một tiếng đánh chói tai kịch liệt vang lên.

Hàn Thanh mơ hồ chỉ thấy trước mắt một cơn lạnh lẽo.

Không khí xung quanh tựa hồ theo cú va chạm vừa rồi mà dao động kịch liệt dồn dập lên.
Sau khi dừng một chút, Hàn Thanh chỉ thấy toàn thân nhẹ bẫng, cơ thể liền bị nhấc khỏi mặt đất.


Cô đau đớn kêu rên hai tiếng, từ trong cổ họng lại ho ra một ngụm máu.
Mở mắt ra, lại vừa lúc bắt gặp một sườn mặt non nớt lãnh khốc.
Tựa hồ đã phải qua một cuộc đấu tranh tư tưởng dài gian khổ, vị Tu La địa ngục này rốt cuộc cũng ra tay.
Dưới màn đêm, mày thiếu niên hơi cau lại.

Cậu ta khẽ nghiến răng, khuôn mặt toàn là ẩn nhẫn tức giận.

Cậu ta cũng không thèm liếc nhìn Hàn Thanh một cái, đôi mắt hẹp dài nhìn thẳng phía trước.

Mái tóc ngắn đen nhánh hơi che đi thần sắc u ám trong mắt, Hàn Thanh trong cơn mê chỉ có thể nhìn thấy một bóng đen như mực.
Cậu ta nhanh chóng bế ngang người cô lên, sau đó thô lỗ trở tay vác cô lên đôi vai mảnh khảnh của mình.

Bụng Hàn Thanh lập tức bị cộm đến phát đau, cô đau đớn hít một ngụm khí lạnh kêu rên một tiếng, chỉ thấy lục phủ ngũ tạng như bị nghiền nát lần nữa.
Động tác trên tay thiếu niên trong chốc lát ngừng lại một chút, cậu ta tựa hồ cũng theo Hàn Thanh hít sâu một hơi, động tác cũng theo đó chậm lại một chút.

Chỉ là sắc mặt đã trở nên khó coi không ít.
Hàn Thanh rốt cuộc cũng miễn cưỡng cảm giác mình đã sống trở lại.
Hàn Thanh bị cậu ta khiêng trên vai, mắt thấy trên người thiếu niên sáng lên ánh sáng lam lấp lánh bốn phía, giây lát giống như tia chớp rời khỏi vị trí cũ.
【 Vụt--! 】
Quái vật đột ngột lao lên không trung.

Tuy rằng mới vừa rồi thiếu niên kia một kích thành công hóa giải đòn tấn công của nó, nhưng mà năng lượng dao động mãnh liệt vẫn trực tiếp làm nổ một lỗ trên mặt đất gần đó.
Quái vật phẫn nộ ngẩng đầu lên, bắt đầu tìm kiếm bóng dáng Hàn Thanh khắp nơi.
Người bên cạnh, giọng nói trong trẻo của thiếu niên vang lên --
"Linh Lang Chú · Ẩn"
Người biến đổi gen rất mau lại phát hiện vị trí hai người họ.

Nó trừng lớn mắt, hai tròng mắt tràn đầy tơ máu, khuôn mặt đáng sợ bị cơn phẫn nộ điên cuồng bao phủ.

Rõ ràng việc thiếu niên đột nhiên tăng tốc cùng với thân ảnh xuất quỷ nhập thần khiến nó cảm giác như bị trêu đùa như trận chiến lúc trước, lửa giận tích tụ đã như thuốc nổ chồng chất, bây giờ ngòi nổ cuối cùng đã nhanh chóng bén lửa.
Hai đứa này, nhất định phải chết!!!

【 Xoẹt--】
Nhưng mà một thanh âm này thấy tiếng không thấy hình phát ra.

Tiếp đó hai thân ảnh chói lọi đột nhiên biến mất trong hư không.
Sau khoảng im lặng ngắn ngủi......
Dưới màn đêm đen kịt, một tiếng rống dài phẫn nộ vang vọng tận tầng mây.

Cả vùng đất dường như run chuyển theo!
......
Hàn Thanh không biết mình bị khiêng chạy trong bao lâu.
Thiếu niên chạy với tốc độ cực nhanh, nhưng trên vai cậu phập phồng lại vô cùng vững vàng.

Ban đầu Hàn Thanh còn cảm thấy mình đại khái dưới sự rung lắc dữ dội này, cho dù không bị lắc đến chết thì cũng tàn phế, nhưng mà chỉ qua một lát, cô cảm thấy cơ thể mình dần trở nên thư thái một cách kỳ diệu.
Hô hấp vốn cực kỳ khó khăn lại từng chút một trở nên dễ dàng hơn, thậm chí cơn đau trên cả cơ thể cũng dịu đi rất nhiều.

Hàn Thanh cúi đầu, chỉ thấy làn da trên khuỷu tay mình giờ phút này đang mọc trở lại với tốc độ mắt thường có thể thấy được, ngay cả xương cốt cũng đã di chuyển một chút về vị trí vốn dĩ của nó.
......!Này......!Này rốt cuộc là chuyện gì vậy?
Cơ thể cô tự nhiên lại lành lặn?
Chẳng lẽ đây là cái gọi là 'gen liên kết'? Hiệu quả thật sự thần kỳ như vậy?
Nhìn cảnh tượng thiếu niên lạnh lùng bên cạnh không nói một lời vội vội vàng vàng, Hàn Thanh nuốt nước bọt, không dám đem những lời trong đáy lòng nói ra.
Cô chỉ cảm thấy giờ phút này có một cảm giác khủng khiếp không thể tưởng tượng nổi đang nhanh chóng vây quanh mình.
- - Tên này, không lâu trước đây, còn vừa mới giết cô.
Nhưng mà hiện tại, tên này thế nhưng lại đang vác cô chạy trốn, để cô tránh khỏi kiếp nạn bị quái vật ăn tươi nuốt sống.
- - Thế giới này vậy mà lại ảo thật đấy!
Tựa hồ chú ý tới ánh mắt tò mò đánh giá của Hàn Thanh lúc này.

Thiếu niên nghiêng người liếc xéo cô một cái, môi mỏng cậu khẽ mở, ngữ khí trầm thấp lạnh nhạt vô cùng, bộ dạng tâm tình không hề vui:
"Còn nhìn nữa tôi móc mắt cô ra."
Hàn Thanh vội vàng dời ánh mắt đi.
Một lát sau, cô lại cẩn thận nghĩ ra cái gì đó, lần nữa quay đầu lại, lạnh lùng hừ một tiếng:
"Được, móc đi, rồi chúng ta cùng nhau mù."
Cũng không phải cô chưa từng nếm qua nỗi đau tột cùng.

Mới vừa rồi cô đã phải chịu thương tổn gần như vượt quá giới hạn đau đớn mà con người có thể chịu đựng.

Hiện tại bị móc mắt thì tính là gì, mắt nhắm mắt mở là biến mất, cứ vô tư.
Huống chi......!Quyển trục kỹ năng cô mới dùng vừa phát huy tác dụng.


Cô và đại ma đầu khủng bố này đã cùng nhau trói buộc cộng hưởng sinh mệnh.

Nếu như cô bị biến thành người mù tàn phế, cậu ta tất nhiên sẽ không khá hơn là bao.

Nếu thật sự kích thích cô, đến lúc đó mấy việc như tự sát hay tự hại bản thân cũng không phải cô không làm được, khi đó muốn chết thì cùng chết, chẳng có gì to tát.

Ngẫm kỹ lại còn có chút khoái cảm biến thái ngọc nát đá tan (*).
Ngọc nát đá tan (*): dù xấu hay tốt thì vẫn chết
Hàn Thanh ha hả cười hai tiếng, vẻ mặt cũng trở nên có chút doạ người.
Thiếu niên không nói gì, nhưng hiển nhiên lời vừa rồi của Hàn Thanh đã thành công chọc giận cậu.
Cậu ta tức khắc dừng bước chân, một tay đem Hàn Thanh trên vai ném xuống đất, xẹt một tiếng rút trường đao trong tay ra, ở trong hành lang tối đen lập loè ánh sáng u lam cực kỳ dị.

Cậu ta gắt gao nhìn chằm chằm cô gái đang nằm lăn lộn trên mặt đất rên rỉ đau đớn đến sống dở chết dở, cố nén sát ý quay cuồng trong lòng, từng câu từng chữ mở miệng:
"Cô cho rằng tôi không dám?"
Rõ ràng bất quá mới mười bốn mười lăm tuổi, trên khuôn mặt non nớt lại toát lên hơi thở lạnh lẽo khủng bố không phù hợp với lứa tuổi.

Giống như lão tướng đã kinh qua nơi sa trường, mỗi một chữ đều mang theo sát khí nồng đậm, nghe tới tuyệt đối không phải nói đùa.

Hàn Thanh chỉ liếc mắt nhìn cậu, liền cảm giác được nhiệt độ quanh người cũng giảm xuống mấy độ.
......!Người này, căn bản không phải là tên tầm thường!
Có bản lĩnh thì đâm tôi đi!
Hàn Thanh ở trong lòng lớn tiếng mắng một câu, động tác lăn lộn cũng theo đó dừng lại.

Cô giờ phút này rất do dự rốt cuộc có nên tiếp tục bật lại tên ác ma này tới cùng bất kể sống chết hay không.
- - Cô cũng không biết kỹ năng cộng sinh của quyển trục hiệu quả liên tục được bao lâu, nếu như lại giống như mấy cái đạo cụ hố người lúc trước cô nhặt được chỉ có thể liên tục hơn mười phút một giờ, sau khi hết tác dụng thì không hề nghi ngờ gì nữa, cô nhất định sẽ lập tức chết càng thảm hơn trước.
......!Ây, không thể xúc động, không cần tiếp lời, cô cần phải có lý trí.
Nhẫn nhất thời gió êm sóng lặng, lui một bước trời cao biển rộng.
Đại trượng phu phải có khí phách co được thì duỗi được.
Hàn Thanh hít sâu một hơi, nỗ lực điều chỉnh tâm thái, cuối cùng thậm chí cả vẻ mặt cũng trở nên ôn hoà.
Nhưng mà đột nhiên, bầu không khí trầm mặc quỷ dị giữa hai người lại bỗng nhiên bị một tiếng vỗ tay thanh thúy đánh vỡ.
Bộp bộp bộp......
Trong bóng tối, hai thân ảnh đen nhánh từ xa tới gần, chậm rãi đi ra.

Một bóng người yểu điệu đi đằng trước, cô vừa nghiêng đầu vừa vỗ tay, thậm chí còn phát ra vài tiếng cười dễ nghe êm tai, như thể đang xem một vở kịch hay hiếm có nào đó:
"Thú vị, thú vị.

Trên đời này lại còn có người mà Tạ Quân Phi không dám giết? À há~ thật đúng là ngoài dự đoán.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận