Tôi nghe thấy tiếng Dương Siêu thì lập tức dùng hết sức dùng chân còn lại đá vào thứ gớm ghiếc đang nắm chân tôi kia.
Nhưng dù tôi có cố gắng đến đâu thì cái móng vuốt này cũng như chiếc kìm, giữ chặt chân tôi.
Nó ghìm chặt mắt cá chân làm tôi cảm nhận được cơn đau từ từ, từ từ rồi bỗng nhói lên.
Không ổn rồi, hóa ra là có 1 cái móng đâm vào da tôi, tôi sốc đến cực độ.
Tôi không biết xác chết có chất độc gì không nhưng nó làm bắp chân tôi đau đến tê dại, cảm giác như bị ong bắp cày đốt vậy, thật đen đủi mà.
Tôi vội vàng đứng dậy nhưng móng vuốt này vẫn kìm chặt tôi, dường như bắp chân tôi đã bị lôi xuống rồi, giờ tôi như 1 con mồi béo bở vậy.
Tôi vội cố ngồi dậy, tuyệt vọng cắn đầu lưỡi để máu chảy ra.
Tôi không biết nhiều về Âm Dương đạo nhưng cũng biết cơ bản là máu trên đầu lưỡi có tác dụng xua đuổi tà ma.
Quả nhiên là đúng, tôi phun máu lên bàn tay xương gớm ghiếc đang nắm lấy mắt cá chân tôi, giống như phun axit sunfuric lên vậy, có tiếng xèo xèo vang lên, 1 làn khói đen xuất hiện.
Tôi nhân cơ hội đạp mạnh 1 cái, bấy giờ Dương Siêu mới chạy lại, dùng kiếm gỗ đào trong tay chặt đứt thứ gớm ghiếc kia rồi đỡ tôi dậy.
“Cẩn thận chút, cậu không sao chứ?”
Chỗ mắt cá chân của tôi vừa tê lại còn vừa đau, tình hình có vẻ không ổn lắm nhưng lúc này chúng tôi đã theo tới tận đây, chẳng lẽ lại bỏ cuộc hay sao? Tôi bèn nén đau lắc đầu nói không sao.
“Thật sự không sao chứ? Đây là hố chôn tập thể, không biết bao nhiêu người được chôn ở đây, vậy nên bên trong rất nhiều chất độc, chỉ cần dính 1 chút thôi đã rất phiền phức rồi.
Có chuyện gì thì cứ nói với ta.”
Tôi nghĩ chắc mình có thể nhịn được 1 lúc nữa nên vẫn lắc đầu nói không sao.
Dương Siêu “ừm” 1 cái rồi nói:
“Vậy thì tốt, theo kịp tốc độ của ta nhé, lúc nãy có lẽ cậu đạp nhầm nên mới vậy, lần này cẩn thận, theo sát ta.”
Tôi gật đầu đồng ý, nếu không phải tôi đạp nhầm vào thứ kia thì mọi chuyện đã không như thế này, là lỗi của tôi rồi.
Dương Siêu tiếp tục đi về phía trước.
Tôi chần chừ chút rồi ngồi xổm xuống, kéo ống quần lên thì thấy ở mắt cá chân thì thấy có 1 vết thương hở miệng, là lúc nãy bị cái móng vuốt kia đâm vào, rất nhỏ nhưng ngứa ran, lại hơi tê.
Tôi đứng dậy đá đá chân mấy cái, xem ra giờ vẫn ổn, tôi vẫn có thể đi lại, chạy nhảy nhưng không biết trụ được đến khi nào.
Không nghĩ nhiều nữa, đi theo lũ người giấy kia thì có thể nữ thi ở nhà tôi có thể được giải cứu.
Tôi chạy về phía trước để bắt kịp tốc độ Dương Siêu.
Lần này tôi ngoan ngoãn học theo anh ta.
Anh ta nhấc chân lên thì tôi lập tức đặt chân vào chỗ anh ta vừa nhấc, từng bước, từng bước một.
Lần này không gặp trở ngại gì, hoàn toàn tránh được lũ móng vuốt đang nhô lên mặt đất chờ con mồi.
Rất nhanh chúng tôi đã đuổi kịp người phụ nữ kia.
Hình như cô ấy vừa nghe thấy tiếng tôi bị lũ móng vuốt kia túm lấy, chỉ quay đầu lại nhìn tôi 1 cái không nói gì.
Tôi nhỏ giọng hỏi Dương Siêu cô ấy tên gì.
Dù gì thì cô ấy cũng lớn hơn tôi, không thể xưng hô tùy tiện được.
Dương Siêu bảo cô ấy tên Diệp Thanh, 1 cái tên đơn giản, dễ nhớ.
Nhưng cô ấy không phải không dừng lại đợi chúng tôi, mà là do sương mù xung quanh giờ rất dày, cảm giác như lạc vào mê cung vậy.
Điều này cho thấy rõ chúng tôi đang mắc kẹt ở đây rồi, không thể tiếp tục theo dõi lũ người giấy kia.
Mọi nỗ lực trước đó như bị hất sông đổ bể cả, tôi đành bắt tay nghĩ cách khác vậy.
“Lũ người giấy kia đi đâu rồi?” Dương Siêu lo lắng hỏi.
“Hình như mất dấu rồi.” Diệp Thanh nói.
Sương mù dày đặc như vậy, mất dấu là chuyện bình thường.
“Có cách gì không?” Dương Siêu lại hỏi.
Diệp Thanh do dự 1 chút rồi nói:
“Rất khó, cậu cũng nhìn ra, xác chết ở đây quá nhiều, quỷ khí quá nặng, như hoàn toàn bao phủ chỗ này, muốn đi tiếp chỉ có thể chờ trời sáng thôi.”
Nhưng mà trời sáng rồi, 4 người giấy kia đi không biết đã đi đến nơi nào rồi, làm sao mà đuổi theo được? Dương Siêu dùng cách riêng của anh ta, lấy la bàn ra nhưng ngay lập tức đã lộ ra vẻ khó chịu:
“Quả nhiên là như vậy, không ra ngoài được.
4 người giấy kia chắc chắn đã có chủ ý đưa chúng ta đến đây ngay từ đâu.
Kẻ đứng đằng sau kia đang đùa giỡn chúng ta.”
Sắc mặt Diệp Thanh cũng không tốt:
“Nếu đã mắc bấy rồi thì có làm gì cũng vô ích.
Đợi đến sáng mai là được, lúc có ánh mặt trời rồi thì sẽ dễ dàng hơn.”
Diệp Thanh nói rồi tìm 1 chỗ ngồi xuống nghĩ.
Dương Siêu bất lực lẩm bẩm vài câu, nói cái gì mà 2 người cũng chuẩn bị chờ đến sáng mai rồi.
“Thật ra vẫn có 1 cách, chị Diệp Thanh nói 1 từ trong lòng ra là được.” Tôi nói.
Cô ấy nhìn tôi 1 cái rồi đứng lên, hơi do dự hỏi:
“Cậu có thể nhìn ra ư?”
Dương Siêu chỉ nhìn tôi 1 cái…
“Có lẽ là có thể.” Tôi nói, ngoài ra thì cũng không còn cách nào rồi.
Diệp Thanh do dự, tôi biết cô ấy không muốn tôi xem tướng cô ấy, vì cô ấy lo tôi sẽ nhìn ra những chuyện riêng tư của cô ấy.
Thực ra tôi không đến mức “biến thái” như vậy.
Khi dạy tôi xem mệnh, mẹ đã dặn tôi đừng xem những thứ khác không đúng trọng tâm.
Tôi cũng không có ý định xem những chuyện đó.
Vậy nên tôi chỉ có thể tìm ra cách đuổi kịp qua cách xem từ, hi vọng cách này có thể phát huy tác dụng.
Diệp Thanh im lặng vài giây, tôi tưởng cô ấy không bằng lòng làm việc này nhưng rất nhanh cô ấy đã nói ra từ “Tiền” (钱)
Tôi sững sờ, từ tiền này biểu thị cô ấy đang thiếu tiền nên mới theo vụ này? Tôi nhìn Dương Siêu 1 cái, anh ấy liền gật đầu.
Có vẻ như việc phải nuôi thêm 1 đứa con gái đối với bà mẹ đơn thân như cô ấy, dù có vận may những cũng không dễ dàng gì, rất nhiều áp lực.
Tôi nghĩ 1 chút rồi nói: ‘Đi thôi.”
2 người họ đều sửng sốt, Dương Siêu hỏi:
“Làm sao mà cậu nhìn ra được?”
Diệp Thanh cũng kinh ngạc, dường như không ngờ rằng chưa tới 1 phút mà đã có kết quả rồi.
Tôi gật đầu:
“Đúng vậy, cứ nhằm đường thẳng mà đi là được rồi, nhớ là đi theo 1 đường thẳng nhé.”
Tôi nói xong liền đi trước dẫn đường.
2 người họ nhìn nhau trong giây lát rồi cũng đi theo.
Diệp Thanh hỏi:
“Cậu làm sao mà nhìn ra được vậy?”
“Tôi không nhìn những thứ khác, chỉ nhìn vào mặt tiền bạc chị nói, nó có nghĩa là cứ việc đi thẳng sẽ tới.” Tôi nói rồi giải thích luôn cho cô ấy hiểu là tôi không nhìn những việc khác của cô ấy.
Nhưng từ “Tiền” (钱) này làm tôi thật sự có chút chú ý đến chuyện của cô ấy.
Đầu tiên, theo ngũ hành thì tiền thuộc về vàng, hơn nữa lúc nãy giọng điệu Diệp Thanh khi nói có chút nặng nề, có nghĩa là lửa.
Trong ngũ hành, vàng có thể khắc chế được lửa, biểu thị cho việc tiền không thành.
Nói 1 cách đơn giản là hết tiền, gần đây cô ấy đã bị mất tài sản, có thể là do bị lừa hoặc chuyện khác, giờ thành “tiền mất tật mang” nên cô ấy mới phải nỗ lực kiếm tiền.
Nhưng với tính cách cô ấy thì không giống bị lừa cho lắm.
Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Tôi có chút tò mò.
Diệp Thanh cũng không hỏi nhiều, chỉ nhìn tôi 1 cái, dường như rất hài lòng về những điều tôi nói.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, nếu có thêm thời gian thì từ chữ “tiền” này có thể phân tích ra thêm nhiều chuyện khác nhưng giờ chuyện cần kíp nhất là đuổi kịp 4 người giấy kia, làm gì có thời gian mà phân tích.
Tôi đi trước dẫn đường, 2 người họ đi 2 bên yểm trợ, dọc đường giúp tôtootranhs khỏi mấy móng vuốt ghê gớm kia.
1 lúc sau, sương mù xung quanh đã chầm chậm tan biến.
Tôi cứ chiếu theo “tiền” mà tiếp tục đi, vài phút sau đã nhìn thấy 4 người đàn ông khiêng quan tài đi phía trước.
Tôi thở phào 1 cái, Dương Siêu giơ ngón tay cái lên với tôi còn Diệp Thanh chỉ liếc tôi 1 cái.
Tôi cũng chẳng nói gì cả.
Lúc này chúng tôi cũng không quá áp sát, nếu chẳng may bị phát hiện lần nữa thì lại gặp phiền phức.
Đi bộ thêm khoảng hơn 1 tiếng nữa, chúng tôi thấy những người giấy dừng lại trước 1 ngôi nhà dột nát.
Lần này chúng mở cửa đi vào, quan tài cũng không còn nữa, xem ra là đã đến nơi rồi.
4 người giấy đi ra, không biết là tiếp tục đi khiêng những quan tài khác hay để bọn chúng “an nghĩ”.
“Đi” Dương Siêu trầm giọng nói.
Diệp Thanh đã đi tới gần ngôi nhà kia từ lâu.
2 người họ đi phía trước, đương nhiên là tôi theo sau.
Nhưng tôi chợt phát hiện ra 1 vấn đề, tôi nhìn xuống chân của mình, sao có cảm giác như chân tôi khong còn nữa vậy? Tôi ngồi xổm xuống, kéo ống quần lên, ngay tức khắc lông trên người tôi dựng đứng lên, bởi vì nó đã mưng mủ rồi...
- Hết chương 33 –.