Quả nhiên người đàn ông này liềm mỉm cười tiêu sái bước tới, cũng coi như lời mời:
"Hay là chúng ta ngồi cùng nhau?"
Tôi vô thức nhìn Quách Đình Đình, vẻ mặt cô ấy rất xấu hổ.
Tôi thật bất lực, nếu đã bị vạch trần rồi thì không cần tiếp tục giả vờ nữa.
Tôi im lặng nhìn một lượt, sau đó gửi tin nhắn cho Quách Đình Đình qua wechat.
Tôi đứng lên, đem đống đồ ăn còn dở trên mặt bàn sang rồi ngồi xuống.
Quách Đình Đình tranh thủ thời gian giới thiệu, nói tôi là một người họ hàng của cô ấy, nhưng không tiết lộ tôi là thầy xem mệnh.
Đương nhiên không thể để lộ rồi, dù sao nếu người đàn ông này biết Quách Đình Đình nhờ tôi đến xem tướng mạo của anh ta, như vậy cuộc xem mắt này chắc chắn không thành được.
Nghe Quách Đình Đình nói, tôi đã biết tên của anh ta là Cao Phong.
Anh ta nhìn tôi thêm vài lần, vẫn mỉm cười như trước, thật sự tôi không nhìn nổi nữa, anh ta cũng không tin lời nói của Quách Đình Đình bởi vì ánh mắt anh ta nhìn tôi có vài phần chế giễu.
Nếu như tôi là họ hàng của Quách Đình Đình, sao anh ta có thể dùng loại ánh mắt này nhìn tôi? Từ ánh mắt của anh ta có thể nhìn ra được, tại sao anh ta lại không tin, bản thân tôi hiểu rõ.
Quách Đình Đình một thân hàng hiệu, mà quần áo trên người tôi đến thứ đồ 100 tệ cũng không có.
Chúng tôi là người của hai thế giới, nếu thật sự là họ hàng, cũng chỉ là họ hàng nghèo.
Anh ta bắt đầu nói chuyện, nói anh ta tốt nghiệp đại học gì, bây giờ làm gì, mở công ty gì gì các thứ,...!dù sao ý tứ cũng chính là nói cho Quách Đình Đình biết, anh ta rất có tiền.
Quách Đình Đình có hứng thú hơn khi nghe về các hạng mục của công ty anh ta, cô ấy liên tục hỏi anh ta về điều này.
Hai người trò chuyện cũng không tệ lắm.
Còn tôi yên lặng ăn đồ ăn, Quách Đình Đình lại huých huých tôi, tôi đang suy nghĩ về chuyện dấu chân ướt nhẹp ở cửa, bị cô ấy đẩy như vậy, tôi mới phát hiện Cao Phong đã đi rồi? Tôi hỏi, cô ấy lắc đầu:
"Không, anh ấy vào nhà vệ sinh.
Thế nào rồi?"
Cái này phải nói thế nào đây? Cao Phong này, đúng thật là có tiền, có học thức, có nhan sắc, đây chính là chuẩn mực của cao phú soái*.
Nhưng nói thế nào nhỉ, vận khí của anh ta gần đây không tốt lắm.
Công ty cũng xảy ra chút vấn đề.
Sở dĩ anh ta tới đây xem mắt với Quách Đình Đình, là bởi vì có ý muốn lợi dụng cô ấy.
Tôi có thể thấy được điều này từ trên tướng mạo của anh ta.
*Cao phú soái (高富帥): cao,
giàu, đẹp trai.
Nhưng mà Quách Đình Đình rõ ràng lại khá hài lòng với anh ta.
Cho nên khi hỏi câu này, cô ấy có vẻ rất hồi hộp.
Tôi không biết phải trả lời thế nào.
Nếu nói thẳng ra, chuyện này chắc chắn không thành.
Khi tôi đang do dự thì Cao Phong đã đi tới, cung phú quý của anh ta, tức là sống mũi, nơi tượng trưng cho sự giàu có, hơi tối đi một chút.
Là đã mất đi một chút tiền, có nghĩa là vừa rồi thật ra anh ta không đi vào vệ sinh mà là đi thanh toán hóa đơn.
Thật sự là người không tồi.
Mà nhìn kĩ cung phú quý của anh ta tối đi tương đối nhiều, chỗ này dù sang trọng nhưng cũng không đến mức làm cho anh ta thành ra bộ dạng này.
Nghĩa là anh ta đã có ý định tiêu thêm nhiều tiền, ví dụ như đi mua sắm.
Quả nhiên, anh ta bước đến và nói:
"Chúng ta đi dạo phố đi, dù sao thì vẫn còn khá sớm."
Xem ra tôi đoán đúng rồi, tiếp theo anh ta sẽ theo đuổi Quách Đình Đình, nói thế nào thì Quách Đình Đình cũng là tiểu thư nhà giàu.
Quách Đình Đình nhìn tôi, tôi còn có thể nói gì đây? Chắc chắn là tôi không đi rồi, tôi còn phải trở về mà.
Tôi chuẩn bị nói với Quách Đình Đình là mình không đi, ý là tự mình trở về, đồng thời sẽ nói cho cô ấy tướng mạo của Cao Phong.
Dù sao tôi đã nhận tiền thì cũng phải làm xong việc.
"Cậu đừng đi theo." Cao Phong nhìn tôi nói.
Tôi vốn dĩ không có ý định đi.
Trong lòng như có lửa đốt, nhưng mà cũng không nên nổi giận.
Quách Đình Đình có chút không vui:
"Em ấy là em họ của tôi, tại sao lại không thể đi?"
Tôi cứng họng.
Tôi còn muốn về nhà có chuyện.
Cô ấy là muốn lấy tôi làm bia đỡ đạn sao?
"Vậy được.
Tôi đã thanh toán xong rồi, chúng ta đi thôi." Cao Phong nói.
Anh ta bước ra ngoài.
Quách Đình Đình nói sẽ đưa tôi thêm chút tiền nữa.
Tôi không còn cách nào khác đành nói không sao, dù sao tôi phải nói chuyện này ra, sau đó tìm cơ hội rời đi.
Tôi nói ra suy nghĩ của mình, Quách Đình Đình đồng ý.
Nhưng có 1 chuyện tôi không biết có nên nói hay không.
Vừa rồi tôi để ý thấy một chuyện, Cao Phong hôm nay có ý định nắm thóp Quách Đình Đình, nói đúng ra là sau khi xong hết các hoạt động hẹn hò, hắn ta sẽ tìm một cái cớ để đưa Quách Đình Đình đi thuê phòng.
"Giúp tôi xem một chút.
Tôi cảm thấy anh ấy cũng đượ đấy chứ." Quách Đình Đình nói như vậy, tôi còn có thể nói gì đây?
Tôi cười gượng đi theo cô ấy.
Ra ngoài, Cao Phong nói ngồi xe của anh ta.
Quách Đình Đình do dự một chút rồi đồng ý, tôi không có ý kiến gì.
Lên xe anh ta? tôi biết anh ta muốn làm gì.
Anh ta sẽ nhấn mạnh ga rồi phanh gấp.
Tôi vừa ăn no sẽ cảm thấy buồn nôn.
Anh ta muốn làm cho tôi không chịu được phải bỏ đi.
Tôi cạn lời, tôi sẽ tự rời khỏi đây, anh ta không cần phải làm như thế.
"Đúng rồi, em họ cô có bằng lái xe không? Hay là để cậu ấy lái xe của tôi?" Cao Phong nói.
Quách Đình Đình nhìn tôi, tôi lắc đầu.
Tôi thì lấy bằng lái xe ở đâu chứ?
Quách Đình Đình nói không có, Cao Phong mỉm cười, nói: "Mau đi thi bằng lái xe đi, chiếc xe này của tôi có thể cho cậu lái.
Xe này là ước mơ của cánh đàn ông đó!"
Anh ta lại khoe khoang.
Tôi cũng không có biểu cảm gì, chắc là do da mặt tôi dày, nên không hề thấy tự ti..