Đoạn Tình Kết

Bắc Đường Ngạo trông thấy Ngôn Phi Ly nằm dưới ngói, sinh tử chưa rõ, chỉ cảm thấy tâm can như nứt ra, đặt Ly nhi xuống, nhảy đến ôm lấy Ngôn Phi Ly vào lòng. Vai trái ướt đẫm một mảng sắc đen đỏ của máu chảy ra.

Bắc Đường Ngạo run rẩy điểm huyệt đạo của y, thấy mũi tên nhọn xuyên vai kia có mũi câu nên không thể rút ra.

Bắc Đường Ngạo nhẹ nhàng ôm lấy y, mọi người chuyển dịch ra khỏi chùa, vọt vào mã xa trong rừng.

Thu Diệp Nguyên đang đợi ở đó.

Bắc Đường Ngạo làm việc rất thấu đáo, sớm đã nghĩ đến tình hình này, liền mang theo Thu Diệp Nguyên ẩn ở rừng đây, cùng thị vệ đã đợi sẵn.

Thu Diệp Nguyên thấy chuyện, trái lại tâm trạng bình ổn.

Bắc Đường Ngạo đem Ngôn Phi Ly vào mã xa, giao cho Thu Diệp Nguyên, xoay người đón Ly nhi, lệnh tất cả thị vệ tiếp tục bao vây ngôi chùa, bắt dư đảng An Minh, tìm tung tích của vương phi và nhị thế tử, lập tức mã xa trở lại biệt viện.

Dọc đường, Thu Diệp Nguyên phải mổ bả vai Ngôn Phi Ly mới rút ra được mũi tên móc câu khiến máu tuôn ào ào.

Ngôn Phi Ly vì đau nên phản ứng, yếu ớt rên rỉ, gọi Ly nhi.

Ly nhi khóc lớn, kêu gào không ngớt. Bắc Đường Ngạo phất tay, điểm thụy huyệt của nó.

Bắc Đường Ngạo vẫn nắm lấy tay Ngôn Phi Ly, dùng Minh Nguyệt thần công bảo vệ tâm mạch của y. Tách miệng y ra, cho y nuốt viên đại hoàn đan.


Thu Diệp Nguyên tốc độ cực nhanh, sau khi rút mũi tên ra lại cấp tốc xử lý thương thế trên vai Ngôn Phi Ly, bất quá chỉ hết nửa khắc chung.

Mã xa vẫn chạy rất nhanh, vết thương trên người Ngôn Phi Ly lại chảy ra càng nhiều máu.

Sắc mặt Thu Diệp Nguyên ngưng trọng, từng ngân châm một, chuẩn xác hữu lực châm vào thân thể Ngôn Phi Ly.

Sắc mặt Bắc Đường Ngạo cũng tái nhợt, lúc đầu còn gọi tên Ngôn Phi Ly, dần dần đông lạnh, diện vô biểu tình.

Tới biệt viện, Bắc Đường Ngạo bình tĩnh ôm lấy Ngôn Phi Ly, thân mình lao đi, mọi người cũng nhanh chóng lao theo. Người ở ngoài viện còn chưa thấy bóng dáng, đã thấy hắn ở trong phòng, nhẹ nhàng đặt Ngôn Phi Ly lên giường.

Khi Thu Diệp Nguyên đuổi kịp, đã thấy Bắc Đường Ngạo nắm lấy tay Ngôn Phi Ly, lẳng lặng chờ bên giường. Không biết vì sao thấy bộ dạng này của hắn, ngực Thu Diệp Nguyên bỗng nhiên hơi rùng mình.

Bắc Đường Ngạo vẫn luôn dùng nội lực của mình bảo hộ tâm mạch cho Ngôn Phi Ly.

“Hắn bị làm sao?”

Không biết đã bao lâu, đợi Thu Diệp Nguyên thu hồi lại cây ngân châm cuối cùng, Bắc Đường Ngạo mới khàn khàn lên tiếng, chậm rãi hỏi.

“Trúng tên chỉ là thứ yếu. Quan trọng là tiễn có tẩm độc, sẽ dần ăn mòn tâm mạch. Nhưng hắn đang mang thai bảy tháng, lại động thai khí, vô pháp giải độc.” Thu Diệp Nguyên hành nghề đã chục năm, gặp vô số tình huống chỉ có thể khoanh tay đừng nhìn. “Hắn trúng phải Vô Hồi Thủ độc tính mãnh liệt, nhưng không phải là không giải được. Chỉ là muốn giải thì nhất định phải để độc lan toàn thân, rồi mới chậm rãi bức ra giải độc. Nhưng nếu vậy, thai nhi nhất định hao tổn, sợ sẽ chết lưu.”

Bắc Đường Ngạo nắm chặt tay lại, hồi lâu, trầm giọng: “Giải độc cho hắn!”

Thu Diệp Nguyên lặng im một hồi, lại nói: “Ta dù đã dùng ngân châm thuật tạm thời vây độc tính lại, nhưng nếu chậm trễ không giải độc sẽ động đến tâm mạch, lúc đó e không thể vãn hồi… Nhưng hắn mang thai lại hư nhược, hiện tại thai nhi đã bảy tháng, nếu lúc này thai nhi khó giữ, e cũng, cũng…”

Bắc Đường Ngạo có chút mù mờ, hỏi: “Vậy phải làm sao?”

Thu Diệp Nguyên cắn răng: “Hiện tại, ta trước tiên cầm độc, hài tử cũng phải bình an. Chỉ cần Bắc Đường môn chủ bảo trụ tâm mạch của hắn ba ngày, ba ngày nội ứng thì không ngại. Ta đây ba ngày, nhất định sẽ nghĩ ra biện pháp!”

Trong lòng Thu Diệp Nguyên biết, nếu mặc kệ hài tử mà giải độc, sau khi Ngôn Phi Ly tỉnh lại sợ mệnh cũng khó giữ. Nhưng nếu không giải được độc, cũng là tử lộ. Vô luận thế nào, chỉ cần có một trên một vạn cơ hội, hắn cũng sẽ nỗ lực cứu Ngôn Phi Ly.

Lòng Bắc Đường Ngạo chợt quặn thắt, vội vàng nuốt vị tanh ở yết hầu vào, ngưng thần vận khí.




Ngôn Phi Ly giờ chẳng còn biết gì. Lần thứ hai y tỉnh lại, dường như đã lâu lắm rồi.

Bắc Đường Ngạo mỉm cười với y, nói: “Phi Ly, ngươi đã tỉnh.”

Ngôn Phi Ly giật giật, cảm thấy hắn đang nắm tay phải của mình, tay trái tê dại vô tri. Mấp máy môi, yết hầu khô rát, không nói ra nổi một chữ.

Bắc Đường Ngạo bưng lấy bát thuốc bên cạnh, nói: “Ngươi uống thứ này đi.” Nói rồi chậm rãi đỡ Ngôn Phi Ly, ôm y vào lòng.

Thần trí Ngôn Phi Ly mệt mỏi uống chút nước, yếu ớt hỏi: “Ly nhi đâu?”

Bắc Đường Ngạo nói: “Ta lập tức gọi nó đến, ngươi trước hết nghỉ ngơi đi.”

Ngôn Phi Ly mơ hồ thấy kỳ quái, nhíu mày suy nghĩ một lát, chuyện phát sinh chậm rãi hiện về. Giương mắt nhìn Bắc Đường Ngạo, thấy hắn đã buông bát, nhẹ nhàng lau vết nước bên mép cho mình. Nhãn thần thật ôn nhu, khóe miệng nở nụ cười, tuấn nhan lãnh diễm mà tình tứ. (Hanchul: ngay lúc này mà em Ly còn…nghĩ tới dzai đẹp)

Trong nháy mắt Ngôn Phi Ly đột nhiên hiểu rõ, tay phải ôm lấy bụng, thấp giọng: “Dù thế nào, ta cũng muốn sinh con.”

“Ân.” Bắc Đường Ngạo ôm chặt y, hôn lên tóc mai nói: “Ngươi không có việc gì, hài tử cũng sẽ không sao!”

Ngôn Phi Ly cười gượng, chậm rãi gật đầu, vô lực nhắm mắt.

Ngột Kiệt đã bỏ mình giữa tràng thuốc nổ. An Minh dư đảng bị Bắc môn truy sát hầu như đã không còn. Lâm Yên Yên mang theo Huy nhi chưa rõ tung tích.

Việc này Bắc Đường Ngạo cũng không quản nữa, chỉ ngày đêm bồi bên cạnh Ngôn Phi Ly.

Hiện tại, thời gian của bọn họ là vô giá. Thu Diệp Nguyên đã suy nghĩ ba ngày ba đêm, khô cạn cả tâm huyết, chế ra loại dược có thể hòa dịu độc tính của Vô Hôi Thủ, cũng không phải thanh trừ hoàn toàn.


Càng ngày, bụng Ngôn Phi Ly càng lớn thêm, càng lúc càng rõ. Chỉ cần đợi đến lúc hài tử ra đời, đợi sau khi bọn chúng xuất thế, Thu Diệp Nguyên có thể một tay hóa giải độc tính của Vô Hồi Thủ. Chỉ có như vậy, Ngôn Phi Ly mới có thể có cơ hội sống sót.

Phần lớn thời gian Ngôn Phi Ly đều mê man, lúc thanh tỉnh rất hiếm. Bởi vì chỉ lúc ngủ mới có thể giảm thiểu tiêu hao, giảm bớt sự ăn mòn của độc tính.

Y cái gì cũng không hỏi, cũng chưa nói gì. Tựa hồ cái gì cũng biết, mà tựa hồ chẳng biết cái gì.

Lúc tỉnh lại, nếu tinh thần tốt, dùng cơm xong lại dùng thuốc, y sẽ bảo Bắc Đường Ngạo gọi Ly nhi tới, để nó ỉ ôi bên cạnh mình, nhìn bàn tay nhỏ của nó sờ tới sờ lui bụng mình. Nhưng phần lớn thời gian, uống thuốc xong y sẽ trầm ngủ.

“Nghĩa phụ, ta biết rồi a, trong bụng người có cục cưng!” Bắc Đường Diệu Nhật hôm đó ghé vào tai y, chợt nói.

Thần sắc Ngôn Phi Ly khẽ thay đổi, nhưng không nói gì.

Bắc Đường Diệu Nhật nói: “Nghĩa phụ, có phải người mệt rồi không? Muốn ngủ phải không?”

Ngôn Phi Ly lắc đầu. Bắc Đường Ngạo lên tiếng: “Ly nhi, sao ngươi biết trong bụng nghĩa phụ có cục cưng?”

Bắc Đường Diệu Nhật nghiêng đầu, hỏi ngược lại: “Chẳng lẽ không phải?”

Bắc Đường Ngạo mỉm cười, đáp: “Ừ. Ly nhi thông minh.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận