"Các người là ai?"
Nói tới đây, Lâm Tiểu Vy cười nhạt, sau đó lạnh nhạt trả lời: "Là ai thì cô từ từ rồi cũng sẽ biết.” Cô ta hất mặt: “Mang chúng vào trong đi.”
Bạch Doanh Thần cũng không hề ngờ tới việc chúng nhắm vào Đường Hân và anh cũng không ngờ rằng cô lại không sợ chết mà vác thân tới đây cứu mình.
“Đúng là cô gái ngốc.
Tại sao lại tới đây chứ?”
Thẩm Gia Tuyết cũng bị trói ngồi cạnh, trông thấy cảnh tượng ấy, khuôn mặt bỗng chốc chìm trong sự tuyệt vọng.
Bạch Doanh Thần vì Đường Hân không cần cả danh dự, Đường Hân vì Bạch Doanh Thần mạng sống cũng chẳng tiếc.
Nói cũng đúng thôi, Đường Hân cô ấy xinh đẹp, thông minh lại giỏi giang còn Thẩm Gia Tuyết thì chỉ là một vỏ bọc cho sự ích kỉ và đố kỵ của mình, như vậy thì làm sao có được tình cảm của anh.
Thẩm Gia Tuyết rủ mặt, một giọt nước mắt rơi xuống ngang đùi, cũng là dấu chấm hết cho sự kỳ vọng của bản thân, bởi vì ánh mắt của Bạch Doanh Thần khi thấy Đường Hân chạy đến là một ánh mắt hốt hoảng chứa đựng sự lo lắng, đau khổ, ân hận.
Đó là điều mà Thẩm Gia Tuyết bấy lâu nay luôn cưỡng cầu mà không được.
.
Đường Hân bị đưa đến một căn phòng khác, ở trong một không gian tù túng lại còn một mình nên hiện giờ cô cảm thấy rất ngột ngạt, khó chịu vô cùng.
“Thả tôi ra, muốn gì thì cứ nói, tại sao lại bắt nhốt tôi chứ?” Đường Hân vừa nói vừa lung lay chiếc lồng sắt đang giữ mình: “Chết tiệt.”
Cùng thời điểm, tại một căn phòng khác.
Lâm Tiểu Vy ngồi trên một chiếc ghế đối diện với Bạch Doanh Thần, nhìn anh bằng ánh mắt hờ hững, có phần hả dạ kèm theo sự khinh bỉ.
Sắc mặt Bạch Doanh Thần cả ngày nay không ăn, không uống không ngủ, nên bây giờ trông rất tiều tụy.
“Cô muốn gì?”
Lâm Tiểu Vy mỉm cười một cách quyến rũ, cô từ từ đứng dậy rồi đi về phía anh, đôi tay thướt tha đặt lên hai bả vai Bạch Doanh Thần, từ từ vuốt ve rồi đứng sau anh, khẽ thì thầm vào tai với giọng nói yêu kiều.
“Hay cho Bạch Doanh Thần một thời ung dung, kiêu ngạo, coi trời bằng vung, không ngờ rằng lại có kết cục như ngày hôm nay.” Lâm Tiểu Vy cười nói tiếp:"Anh có nghĩ rằng hôm nay mình sẽ chết dưới tay tôi không?"
Bạch Doanh Thần vẫn giữ lấy thái độ lạnh nhạt:"Muốn giết thì cứ giết, đừng có nói nhiều.
Nếu để tôi thoát ra được, người tôi giết đầu tiên là cô."
Lâm Tiểu Vy cười hả hê:"Tôi cũng nghĩ thế, nỗi nhục khi bị một người không quyền không thế hành hạ thế này, nếu để cả giới Hắc Đạo biết thì ông trùm Hồng Tam Hội biết giấu mặt ở đâu chứ.
Cho nên giết tôi cũng là điều đương nhiên."
"Nói, cô muốn gì ở tôi?"
Lâm Tiểu Vy nghiêng đầu, thản nhiên cất tiếng: “Lúc trước tôi chỉ muốn Đường Hân.
Nhưng bây giờ nghĩ lại thì tôi muốn....Hồng Tam Hội.”
“Cô nên biết điểm dừng của mình ở đâu?” Bạch Doanh Thần buông lời cảnh cáo nhưng Lâm Tiểu Vy chỉ xem đó là trò cười: "Đương nhiên tôi biết, một mình tôi không thể chống lại anh, nhưng có Đường Hân thì khác.
Aiya, nghĩ xem nào, giữa Đường Hân và Hồng Tam Hội, không biết anh sẽ chọn ai đây?”
Lâm Tiểu Vy cười hả hê trước khuôn mặt đăm đăm sát khí của Bạch Doanh Thần:
“Tôi sẽ làm trước một bản chuyển nhượng quyền, sau khi suy nghĩ xong thì cho tôi câu trả lời.
Nhớ suy nghĩ kỹ nhé.”
Nói rồi, Lâm Tiểu Vy rời đi.
Để lại phía sau là khuôn mặt phân vân của Bạch Doanh Thần.
Trở về căn phòng của mình, Lâm Tiểu Vy đứng ở ban công, hướng mắt nhìn lên bầu trời đầy sao, trong lòng chất chứa nhiều tâm tư, nhiều đến nặng trĩu.
Khi đã bước chân vào con đường này, Lâm Tiểu Vy đã đoán được kết cục nhưng vì lòng thù hận quá sâu sắc, đến nỗi vì bản thân mình mà làm tổn hại đến những người khác.
Đường Hân không liên quan nhưng Đường Hân là người mà Lệ Chấn Giang thích, cho nên cô ta cũng là kẻ thù của cô.
Lâm Tiểu Vy bân quơ một hồi thì lấy ra trong túi một sợi dây chuyền.
Đây chính là sợi dây chuyền mà Thương Cảnh Nghiêu tặng cho cô, có lẽ chỉ có mỗi anh là có thể khiến Cô nhẹ lòng, ấm áp và an toàn.
“Cảnh Nghiêu, nếu em còn sống nhất định em sẽ tìm anh.”
…
Ngồi trên chiếc xe Audi, Lệ Chấn Giang vô cùng nôn nóng, liên tục hỏi tình hình.
“Đã xác định được vị trí của Đường Hân rồi thiếu gia.”
“Nhanh lên.”
….
Swan và Thẩm Gia Tuyết bị nhốt chung một chỗ, thấy sắc mặt Thẩm Gia Tuyết có vẻ không được ổn, nên Swan liền lên tiếng hỏi hang.
“Thẩm tiểu thư, cô không sao chứ?”
Đang nghĩ ngợi vẩn vơ, Thẩm Gia Tuyết bị giật mình bởi tiếng gọi của Swan, cô chỉ lắc đầu không nói, bây giờ trong lòng cô không một gợn sóng, cũng không một chút động lực, chán nản chỉ muốn chết đi thôi.
Swan thấy như vậy cũng không nói gì thêm, đột ngột cô nghe thấy tiếng động lạ ở phia lối ra vào, Swan liền đảo mắt nhìn sang, bóng dáng của một con vật to lớn xuất hiện khiến Thẩm Gia Tuyết hốt hoảng, cô muốn la lên nhưng bị Swan bịt miệng lại: “Suỵt, đừng lên tiếng, không sao đâu.”
“Tiểu Ngao.”
Tàng Ngao là thú cưng của Lệ Chấn Giang, nó là một loài chó Ngao Tây Tạng, tính tình vô cùng hung dữ và chỉ trung thành với một người chủ duy nhất, nó có thể gây nguy hiểm cho những người xung quanh cho nên Lệ Chấn Giang không cho nó xuất hiện ở Hắc Dạ Môn.
Tuy nhiên, ngoài Lệ Chấn Giang ra, Đường Hân và Swan cũng được nó yêu thích.
Vì vậy, để biết chính xác vị trí của Đường Hân.
Lệ Chấn Giang phải dùng tới Tàng Ngao.
“Tiểu Ngao, chị ở đây.” Swan vẫy vẫy tay, Tàng Ngao sau khi đã nhận ra thì vẫy đuôi chạy tới.
……
Bên phòng giam giữ Đường Hân, trong lúc cô mệt mỏi đến ngủ gật.
Thì một người đàn ông đi tới, nắm lấy hai thành sắt rồi ném đồ ăn vào cho cô.
“Ăn đi.”
"Những thứ này cho người ăn sao?"
"Không ăn thì nhịn.
Tôi không ép." Hắn ta sấc xược nói.
Đây là lần đầu tiên Đường Hân thấy ô nhục như vậy, trước giờ không ai dám làm như vậy với cô.
“Muốn thử cảm giác mạnh không?” Đường Hân nhướng mày, ánh mắt toát ra vẻ quyến rủ.
Thấy vậy, tên đàn ông kia sinh hứng thú, hắn nhếch môi cúi người gần hơn, nhìn cô bằng ánh mắt dò xét: “Chơi thế nào?”
“Là như vầy.” Đường Hân vừa nói vừa lấy trong người ra một chiếc súng điện, và sau đó bấm giật lên thành sắt, khi điện truyền đến, hai tay người đàn ông kia vẫn còn đặt trên thanh sắt cho nên bị giật điện đến bất tĩnh.
Sau khi hắn ngất đi, Đường Hân lấy chìa khóa trên người hắn rồi mở cửa ra ngoài.
Ngay lúc này, đoàn người áo đen nghe tiếng la hét của đại ca chúng nên vội vàng xông vào xem tình hình, nhìn thấy tên đàn ông nằm dưới đất, chúng không chút suy nghĩ mà một lượt lao lên.
Đối với những tên này, Đường Hân khá là dễ dàng đánh trả, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, Đường Hân đã thoát ra ngoài.
Việc đầu tiên nghĩ đến là đi cứu Swan, nhưng những tên canh gác trước phòng đó đều bị con thú gì đó cắn chết, vào bên trong thì không thấy ai ngoài hai chiếc dây xích dưới sàn.
“Swan.” Đường Hân thì thầm trong miệng, rồi chạy đi nơi khác.
Cô đi qua từng gian phòng nhưng không thấy Swan, mặc dù trong lòng cũng lo lắng nhưng trong lúc này không thể nản lòng được.
Đường Hân chuyển đối tượng sang Bạch Doanh Thần, sau đó thì tiếp tục tìm kiếm.
…..
Tàng Ngao đưa Thẩm Gia Tuyết và Swan ra khỏi khu bảo tàng, đó là một khu rừng nằm phía sau khu bảo tàng cách nó hơn hai trăm mét.
Tàng Ngao thấy Lệ Chấn Giang thì vui mừng, nó vẫy đuôi chạy đến vây quanh anh.
Lệ Chấn Giang chậm rãi ngồi xuống rồi vuốt ve: “Cún cưng làm tốt lắm!”
Thẩm Gia Tuyết vì mệt mỏi mà ngất đi, cô được Thập Lăng Tiêu đỡ lấy.
Còn Swan thì ngồi xuống thở lấy sức.
“Swan, đưa anh tới nơi bọn chúng nhốt Hân Hân.”
“Dạ.”
..…..
Trong một gian phòng tối tăm, cô nhìn thấy một người đàn ông ngủ gật trên ghế, bỗng trái tim cô đập lên cuồn cuộn, sợ anh có chuyện nên cô liền chạy tới.
“Bạch Doanh Thần.” Đường Hân quỳ trước mặt Bạch Doanh Thân, nhẹ nhàng nâng khuôn mặt anh lên.
“Sao lại tới đây? Cô mau chạy đi!” Bạch Doanh Thần nhăn mặt: “Nhanh!”
Đường Hân ương bướng đã quen, cô từ chối lắc đầu: “Không, tôi không đi đâu hết, tôi ở lại cứu anh, tôi nhất định sẽ cứu được anh.”
“Đừng làm trò ngu ngốc nữa, chạy đi, người chúng cần là cô."
“Tôi không quan tâm, muốn đi thì cùng đi, muốn chết thì cùng chết, tôi sẽ không bỏ mặc anh.”
“Đường Hân!” Bạch Doanh Thần quát lớn.
“Anh cứu tôi thì được còn tại sao tôi cứu anh thì lại không?” Đường Hân vừa nói vừa cầm chiếc chìa khóa khi nãy cố gắng mở.
“Đừng tốn công vô ích nữa.
Đi đi!” Bạch Doanh Thần hạ giọng như khẩn cầu, anh không muốn cô phải gặp nguy hiểm.
Không hiểu từ khi nào anh lại sợ như vậy, cảm giác sợ cô chịu tổn thương nó còn đau đớn hơn những cảm giác mà anh đã chịu trước kia.
“Bạch Doanh Thần, anh có từng sợ cảm giác mất người mình yêu thương nó sẽ ra sao không?”
Bạch Doanh Thần không trả lời, ánh mắt vẫn say đắm nhìn cô.
“Tôi biết là anh chưa? Phải không? Anh có biết là khi tôi nhận được món quà đó, món quà mà cân nhắc tôi anh đang gặp nguy hiểm, anh biết tôi sợ thế nào không Bạch Doanh Thần, tôi sợ rằng mình sẽ mất anh.”
Nói tới đây, nước mắt Đường Hân rơi xuống trên đôi gò má nhỏm nhem những vết bẩn.
Bạch Doanh Thần muốn đưa tay lau nhưng không được.
Nhìn vào ánh mắt ướt đẫm, tựa như cơn thủy triều trên đại dương, cứ dập dìu cuốn lấy tâm trí anh.
Đây là lần đầu tiên trong đời Đường Hân khóc trước mặt một người đàn ông với bộ dạng thảm thương như vậy.
“Đường Hân…” Ánh mắt của anh cũng dần dịu xuống, sâu bên trong đột nhiên lại chớm nở một niềm vui vô tận.
“Đừng nói gì nữa, để tôi mở khóa giúp anh.”
Tiếng ‘rắc’ phát lên báo hiệu khóa đã được mở.
Đường Hân vội nhìn xuống thì nở một nụ cười thõa mản: “Mở được rồi.”
Bạch Doanh Thần nhanh chóng lùa những dây xích kia xuống dưới đất rồi cùng Đường Hân chạy đi.
Nhưng toàn bộ những chi tiết diễn ra từ nãy đến giờ đều được quan sát dưới ánh mắt sắt lịm của Lâm Tiểu Vy: “Không sai một ly nào.”
…...