Đoàn Trưởng Ở Trên Cao

Diệp Chi trầm mặc một lát rồi mở to mắt “Không có gì có thể nói, cứ như vậy đi, anh dẫn anh ta về đi.” Nói xong muốn đẩy Kỷ Lâm về phía Bạch Kỳ.

Mặc dù Kỷ Lâm uống say, đầu óc không tỉnh táo nhưng bản năng vẫn còn, nhận thấy động tác của Diệp Chi thì lực tay ôm Diệp Chi lại tăng lên. Tay của Diệp Chi đau nhưng anh không buông tay.

“Rốt cuộc Kỷ Lâm có chỗ nào làm cho cô nhìn không vừa mắt?” Chân mày Bạch Kỳ nhíu chặt, đèn đường chiếu rọi xuống làm ánh mắt có vẻ lạnh lùng khác thường, ánh mắt đen láy của anh chăm chú Diệp Chi, thái độ bất mãn tới cực điểm.

“Anh ta tốt vô cùng.” Giọng nói của Diệp Chi vô cùng nhẹ, cũng không khó nghe ra trong đó có ý khác “Nhưng tôi lại với không tới.”

“Với không tới? Thế làm cách nào để cô với tới?” Bạch Kỳ híp mắt lại, từ trong túi móc ra một điếu thuốc đốt lên, hút từng hơi “Diệp Chi, cô đừng nói lời văn vẻ với tôi như vậy. Tôi là người thô tục, không hiểu cái gì là văn vẻ với không văn vẻ. Cô nói cụ thể một chút, có phải đoàn trưởng nhà chúng tôi chọc gì cô cho nên cô mới tuyệt tình như vậy hay không?”

Cô tuyệt tình? Diệp Chi ngẩng đầu nhìn Bạch Kỳ, đầu ngón tay cũng phát run. Một đêm bị đè nén cảm xúc trong nháy mắt bộc phát “Anh thì biết cái gì? Anh không phải là Kỷ Lâm. Anh ta ở bên ngoài có cô gái khác anh có biết không?”

Diệp Chi gào một hơi xong câu này, mới vừa dừng lại thở dốc thì cảm nhận được hô hấp nóng hổi của người nào đó ở ngay bên cổ, trong nháy mắt nước mắt như vỡ đê trào ra.

Lúc mới quen, cô cũng không có thiện cảm với anh, chỉ cảm thấy tính tình huấn luyện viên này hết sức trẻ con, ngây thơ mà ngang ngược, rất thích hợp dạy con trai mình, còn lại cũng không có bao nhiêu ấn tượng.

Nhưng dần dần ấn tượng về Kỷ Lâm trong đầu cô cứ lớn dần, nhiều dần.

Lúc anh ôm mèo nhỏ đứng ở bên cửa sổ nghịch ngợm gãi cằm mèo nhỏ dưới ánh mặt trời, nụ cười trên mặt mềm mại giống như bồ công anh tung bay trong gió làm cho lòng cô ngứa ngáy muốn đưa tay đụng vào anh.

Lúc anh huấn luyện con trai đẹp trai một cách tự nhiên, từng chiêu thức đều mang một khí thế sắc bén, cặp mắt nhỏ dài kia bình tĩnh như hồ nước nhưng vô cùng nghiêm túc, nhấc chân giơ tay đều mang sự tôn trọng đối với môn võ Taekwondo.

Lúc anh ăn cơm với cô vào ngày Valentine, cùng với cô vượt qua ngày lễ tình nhân ý nghĩa đầu tiên.

Anh rất thương Hoàn Tử, quả thật giống như tình thương của ba đối với con trai. Len lén đưa Hoàn Tử đi ăn KFC, cho Hoàn Tử ngồi ở trên bả vai anh, dạy Hoàn Tử đạo lý làm người......

Tất cả nhưng thứ đã từng quên trôi qua trong đầu cô phóng đại vô hạn, nhớ lại đều là ngọt ngào. Vô cùng kinh ngạc khi anh bắt đầu thổ lộ, càng về sau thì rất vui vẻ, rồi đến cuối cùng hận không thể lập tức đồng ý anh, cô gặp anh thời gian không lâu nhưng làm thế nào cũng chạy không thoát khỏi giam cầm của anh.

Vậy mà cô lại tự ti, hèn nhát, dửng dưng không hề đối mặt với anh, chỉ có thể trốn tránh, có thể trốn tránh một ngày thì được một ngày.

Ngày trước Diệp Chi luôn cởi mở, hào phóng, mới ra trường sức lực tràn trề, không sợ hãi. Mà bây giờ cô lại chỉ có một vỏ bọc kiên cường còn bên trong thì hèn nhát.

Năm cô hai mươi hai tuổi chưa kết hôn mà đã có con, giấu diếm không được, hầu như tất cả mọi người xung quanh cô đều biết, cô nhìn thái độ của bọn họ từ kinh ngạc đến xem thường rồi khinh bỉ nhưng chỉ có thể im lặng tiếp nhận chỉ trích của mọi người.

Không ai quan tâm có phải cô bị người khác hại hay không, mọi người chỉ nhìn kết quả. Cô chưa kết hôn đã có con chính là phóng đãng, không đứng đắn, là một người đàn bà hư hỏng.

Thậm chí có lần Diệp Chi tan việc về nhà thì nghe từ bà nội hàng xóm đối diện nhà từ trước đến giờ đối với cô rất tốt đang dạy dỗ cháu gái mới vừa lên cấp hai “Cháu không thể giống như Diệp Chi, còn nhỏ tuổi mà đã bò lên giường của đàn ông. Ai ôi, nếu là bà mà là mẹ Diệp thì đã bóp chết đứa con gái làm xấu hổ gia đình này rồi.”

Cuộc sống của bà mẹ đơn thân vô cùng khổ sở, áp lực từ gia đình, từ bên ngoài không ngừng gia tăng. Những năm trước, Diệp Chi thậm chí còn sợ hãi khi mọi người thấy.

Không dám bước ra khỏi cửa, chỉ sợ thấy ánh mắt khác thường của người khác. Thật may mẹ Diệp nhìn thấu sự khác thường của con gái, kiên nhẫn khuyên bảo. Hơn nữa Mạnh Trường Thụy thường xuyên tư vấn cho cô nên cô mới sống qua những ngày gian nan này.

Kỷ Lâm lớn lên đẹp trai, có tiền đồ, điều kiện gia đình tốt, người đàn ông như vậy tuyệt đối là cực phẩm, nhưng cũng bởi vì anh quá tốt cho nên Diệp Chi mới không dám mơ.

Thứ nhất cô đã có con, luôn bị người khác ở sau lưng chỉ trích là một cô gái hư hỏng, sao có thể độc chiếm người đàn ông như vậy được?

Vậy nên khi nghe anh trai nói Kỷ Lâm ở bên ngoài còn có cô gái khác, phản ứng đầu tiên Diệp Chi là: đã nói anh ta làm sao để mình lọt vào mắt mà.

Sau đó cảm thấy bản thân bị đùa giỡn nên đau lòng, tức giận. Trong lòng vừa có mong đợi nho nhỏ trong nháy mắt lại bị dập tắt, thậm chí Diệp Chi không dám gọi điện thoại chất vấn Kỷ Lâm, sợ nghe được lời xin lỗi của anh, cũng sợ anh nói anh chỉ vui đùa với mình mà thôi.

Đêm hôm đó, cô nằm trong chăn khóc nhiều giờ, cuối cùng vẫn quyết định sẽ không liên lạc với Kỷ Lâm.

“Kỷ Lâm, anh buông tay tôi ra. Buông ra.” Nước mắt Diệp Chi không khống chế được chảy xuống, cô ở trong ngực Kỷ Lâm liều mạng đánh, giãy giụa nhưng đến cuối cùng không giống như đang cố thoát mà ngược lại giống như đang giải tỏa hết tất cả tức giận.

“Cô nói giỡn hả?” Ánh mắt Bạch Kỳ quét một vòng từ phần eo trở xuống của Kỷ Lâm, trong mắt hiện lên vẻ hài hước “Anh ta ở đâu ra có cô gái nào, cô nghe ai nói?”

Kỷ Lâm ôm Diệp Chi càng chặt, hừ hừ, bị đánh cũng vui vẻ chịu đựng, chết cũng không buông tay, Diệp Chi mệt thở hồng hộc cũng vô ích.

“Anh…anh trai tôi, anh trai sẽ không bao giờ gạt tôi.” Diệp Chi vội vàng thở một hơi rồi mới trả lời.

Anh trai của cô? Đã từng nghe Kỷ Lâm nói về con người này. Bạch Kỳ sờ sờ cằm, cô gái nào? Anh dám khẳng định Kỷ Lâm không có, nhất định là người nhà họ Diệp hiểu lầm.

Như vậy hiểu lầm kia ngọn nguồn là sao? Bạch Kỳ suy nghĩ chốc lát rốt cuộc nhớ tới Triệu Thanh Uyển.

“Đúng, anh cô không có lừa cô.” Bạch Kỳ lộ ra nụ cười đầu tiên trong tối nay. Anh dừng một lát rồi nhìn thấy cặp mắt tràn đầy lửa giận của Diệp Chi, biết không thể trêu chọc thêm nên tiếp tục nói: “Nhưng anh ta hiểu lầm.”

Bạch Kỳ cũng không giấu giếm Diệp Chi nữa, vài ba lời đem mọi chuyện sâu xa về Triệu Thanh Uyển với nhà họ Kỷ nói ra, một chút cũng không có giấu diếm, cũng không cho Triệu Thanh Uyển chút mặt mũi nào.

“Sao…Sao có thể lại như vậy?” Diệp Chi kinh ngạc trợn to hai mắt, không dám tin tưởng tin tức làm cho mình đau lòng muốn chết cũng chỉ là hiểu lầm.

“Đợi Kỷ Lâm tỉnh lại chính cô hỏi đi, anh ta nói tuyệt đối cặn kẽ hơn so với tôi nhiều.”

Bạch Kỳ đi tới, thừa dịp Kỷ Lâm mơ hồ không biết Đông Nam Tây Bắc, nhấc chân hung hăng đạp một cước lên đùi của anh. Ha…Ha…Ai bảo bình thường anh ta luôn khi dễ tôi. Lần này tôi giúp anh giải quyết người vợ chưa cưới này. Chỉ đánh anh một cước thôi, anh còn lời chán.

“Này, anh làm gì thế?” Diệp Chi lau nước mắt trên mặt, trợn mắt nhìn Bạch Kỳ, người này có bệnh sao? Vô duyên vô cớ lại đạp Kỷ Lâm.

_________________


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui