Đoàn Trưởng Ở Trên Cao

Diệp Chi chỉ nghe âm thanh này của anh cảm thấy không kiềm chế được, nên mới ra lệnh cho anh không được kêu lên tiếng.

“Em làm cho anh thoải mái.” Kỷ Lâm cầm tay của cô rồi hai người cùng nhau vuốt ve, vốn dĩ ngũ quan đã xinh xắn lúc này lại càng làm cho người khác không dời mắt được “Nữa, nhanh hơn chút nữa, đúng...... A......”

Người nhà họ Kỷ ai cũng đẹp trai đẹp gái nhưng lại phân ra hai loại, thượng tướng Kỷ và Kỷ Lãng là điển hình của người đàn ông anh tuấn, nhưng Kỷ Lâm và Nhạc Du lại chỉ có thể sử dụng từ xinh đẹp để hình dung.

Theo lý thuyết, Kỷ Lâm là một đấng mày râu thì không nên dùng từ xinh đẹp để hình dung, nhưng hai từ này dùng trên người anh lại vô cùng hợp lý.

Đặc biệt là đôi mắt phượng hẹp dài không giống với mắt xếch bình thường bên trong nhọn bên ngoài rộng dần sắc bén và lười biếng, đường cong ánh mắt của Kỷ Lâm thoáng nhu hòa kèm theo mấy phần ý cười trong suốt sáng ngời, lúc rên rỉ đuôi mắt khẽ nhếch lên, quả thật hấp dẫn muốn lấy mạng người.

Diệp Chi nuốt nước miếng, trên tay theo nhịp của anh tăng nhanh động tác, đầu lại hơi hạ thấp xuống hôn anh một cái.

Cuối cùng thời khắc kia cũng đến, Kỷ Lâm lấy tay Diệp Chi ra còn mình hung hăng động thêm mấy cái rồi bắn vô số tinh hoa ra ngoài.

Diệp Chi vẫn còn ngồi ở trên đùi anh không thay đổi, lại không chú ý mặt mình đang đối diện với phía anh đang bắn ra, trên cằm dính không ít chất lỏng màu ngà sữa.

“Kỷ Lâm.” Mặt Diệp Chi đỏ tới mang tai rống lên, đẩy anh ra chạy vào phòng vệ sinh, mắc cỡ chết người, lần đầu tiên dính trúng khẩu vị nặng. Sau này nên làm cái gì bây giờ.

Kỷ Lâm lại đang thoải mái cả người, lỗ chân lông cũng giãn ra, thân thể trần truồng ngồi ở trên giường, cười khúc khích. Bắt đầu tốt như vậy, nhất định phải tiếp tục giữ như thế.

Đang suy nghĩ thì điện thoại đặt ở đầu giường của Diệp Chi vang lên, Kỷ Lâm cầm lên vừa nhìn đã thấy trên màn hình chỉ hiện lên một chữ ‘Anh’ nên hướng về phía phòng vệ sinh gọi: “Chi Chi, điện thoại của anh em.”

“Anh giúp em nhận đi. Em đang rửa mặt.” Diệp Chi trả lời một câu.

“Được.” Kỷ Lâm ấn nút nghe, không đợi bên kia nói chuyện đã mở miệng trước “Anh vợ, anh khỏe không? Tôi là Kỷ Lâm, anh tìm Chi Chi có chuyện gì?”

Diệp Khung không để ý anh đang cố tình khiêu khích mà bình tĩnh nói: “Tôi biết, cậu mở cửa đi, tôi đang ở ngoài cửa nhà của cậu.”

Mẹ nó. Tay Kỷ Lâm run lên, sợ hãi cúp ngay điện thoại. Cái này gọi là đặc biệt đến bắt gian.

“Anh của em nói cái gì?” Diệp Chi từ trong phòng vệ sinh đi ra hỏi.

“Anh ta nói anh ta đang ở ngoài cửa.”

“Cái gì?” Diệp Chi lại càng hoảng sợ hơn, nhanh chóng lấy quần áo ở dưới đất mặc vào người, vừa mặc vừa thúc giục Kỷ Lâm “Anh mặc quần áo vào nhanh đi. Nhanh lên một chút.”

“Biết rồi.” Kỷ Lâm biết da mặt Diệp Chi mỏng, huống chi hôm nay anh cũng đã nếm không ít sự ngon ngọt rồi, tự nhiên sẽ không quấy nhiễu nữa, nhanh chóng mặc quần áo vào, vuốt lại ga giường rồi khóa cửa phòng ngủ lại. Bây giờ mới đi ra mở cửa cho Diệp Khung.

“Anh, sao anh lại tới đây?”

“Em và cậu ta quen nhau?” Hai anh em đồng thời mở miệng.

“Dạ.” Diệp Chi thẹn thùng gật đầu “Anh, em biết anh phản đối......”

“Không có, anh mặc kệ em...Em muốn thế nào cũng được.” Diệp Khung cắt ngang lời nói của Diệp Chi, ánh mắt lấp lánh nhìn cô “Nghe đây Chi Chi, có thể một khoảng thời gian tới anh không thể về nhà, trong nhà em nhớ chăm sóc tốt cho mọi người.”

Anh dừng một lát rồi quay sang Kỷ Lâm “Còn cậu nữa, giúp đỡ Chi Chi một tay.”

“Anh, anh đi đâu?” Nghe Diệp Khung nói xong, Diệp Chi chẳng những không vui vẻ, mà nói ngay.

“Yên tâm, không có gì lớn.” Diệp Khung vuốt vuốt đầu Diệp Chi, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười “Anh chỉ là tới thăm em một chút, em đừng sợ, thật sự không có chuyện gì. Em thích cậu ta thì cứ việc quen với cậu ta, anh không nói gì cả, em vui là được.”

“Anh......”

“Đừng lo lắng, anh đã nói với ba mẹ rồi.” Diệp Khung thân mật xoa bóp gương mặt của Diệp Chi giống như là khi còn bé “Tốt lắm, anh đi đây. Có chuyện gì thì gọi điện thoại cho anh.”

Không đợi Diệp Chi đáp lại, Diệp Khung đã nhanh chóng xoay người đi, chân mới vừa bước ra lại vòng trở lại, hung hăng ôm Diệp Chi một cái nữa rồi mới đi

“Em ở đây đợi, anh đi tiễn anh của em.” Kỷ Lâm nói với Diệp Chi một tiếng rồi nhanh chóng mở cửa đuổi theo Diệp Khung.

“Diệp Khung, anh và nhà họ Lý hợp tác đúng không?” Kỷ Lâm ngăn Diệp Khung lại, nhíu mày hỏi.

“Chuyện không liên quan đến cậu.” Giọng nói của Diệp Khung lạnh lùng, không còn vẻ mặt nhu hòa khi đứng trước mặt Diệp Chi.

“Quả thật chuyện không liên quan đến tôi, tôi chỉ muốn nhắc nhở anh một câu, người nhà họ Lý không phải hiền lành, anh suy nghĩ cho kỹ càng.”

“Bây giờ đã không có cách nào rút ra rồi.” Anh nở nụ cười giễu cợt “Tóm lại, cám ơn cậu đã nhắc nhở.” Diệp Khung đưa tay vỗ vỗ bả vai Kỷ Lâm, đây là lần đầu tiên anh hiền hòa với Kỷ Lâm như vậy “Đối xử tốt với Chi Chi.”

Kỷ Lâm gật đầu, nhìn bóng lưng của anh ta biến mất ở hành lang, trong lòng bỗng dâng lên cảm giác bất lực, về sau...... Có thể cuộc sống sẽ không yên bình như thế này nữa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui