Đoàn Trưởng Ở Trên Cao

“Hoàn Tử. Ngồi ăn cơm cho đàng hoàng.” Diệp Chi nhẹ nhàng rầy la Hoàn Tử, nhìn Kỷ Lâm đang cười cưng chiều, cảm thấy cần thiết phải cùng Kỷ Lâm thảo luận về vấn đề dạy dỗ con cái.

Con trai của cô rất ngoan, từ nhỏ đã biết không được làm người khác đau lòng, cũng không vì kén ăn mà khóc rống lên nhưng kể từ sau khi Kỷ Lâm xuất con trai chẳng những thích khóc mà quan trọng nhất là còn học được kén ăn.

Nhìn thứ đồ ăn không tốt cho sức khỏe kia đi. Một cho ăn, một cái miệng nhỏ há ra nhận, hai cha con này quá kiêu ngạo rồi, không còn đặt cô vào trong mắt sao?

Diệp Chi nghiêm mặt, đưa tay đè xuống tay Hoàn Tử còn đang muốn đi lấy cái cánh gà thứ hai “Được rồi, lời mẹ nói con đã quên sao?”

Cô liếc mắt muốn mở miệng nói Kỷ Lâm, mang thùng gà KFC này sang bên cạnh anh đi “Không được ăn nhiều đồ ăn không tốt cho sức khỏe. Nếu ăn nhiều sẽ không lớn.”

Hoàn Tử đã rất lâu chưa ăn KFC rồi, vô cùng thèm ăn. Lúc này cánh gà thơm ngát đang bày ra trước mặt, đứa nhỏ khó có thể bình tĩnh, sườn xào chua ngọt cũng không cần, ánh mắt nhìn Diệp Chi như cầu xin, âm thanh mềm nhũn “Mẹ......”

“Chi Chi, em để cho Hoàn Tử ăn đi, ăn vài cái cánh gà cũng đâu có sao.” Kỷ Lâm bị bộ dáng này của con trai làm cho toàn bộ lý trí tiêu tan hết, dùng một tay khác không dính dầu mỡ vuốt vuốt mái tóc mềm mại của con trai, vô cùng cưng chiều.

“Đâu có sao?” Trong lòng Diệp Chi tức giận nên giọng nói phát ra cũng vô cùng tức giận “Khi đứa bé ngã bệnh, miệng nôn trôn tháo (*thành ngữ chỉ bệnh ngộ độc thức ăn) anh có thấy sao? ý Em từng đêm ngồi canh bên giường bệnh, anh có thấy qua sao? Tốt lắm, anh là người ba tốt còn em là người xấu xa ác độc, các người ăn đi, người ác này không quản được nữa rồi.”

Nói xong đặt đôi đũa xuống giận đùng đùng đi ra khỏi bếp, còn để lại hai mặt một lớn một nhỏ nhìn nhau.

Kỷ Lâm: Vợ yêu tức giận (⊙o⊙) làm thế nào? Thật là đáng sợ......

Hoàn Tử: Yên lặng cúi đầu, không nhìn cánh gà. Mẹ tức giận, bé không ăn cánh gà.

“Đứa nhỏ đó tính tình khó chịu, đừng để ý tới nó, tiếp tục ăn cơm.” Ba Diệp thở dài, biết con gái đang giận chó đánh mèo. Hôm nay mặc dù con trai trở về nhưng lại biến thành bộ dáng này, trong lòng Diệp Chi sao có thể dễ chịu, vốn đã giống như pháo trúc thì Kỷ Lâm cố tình tặng thêm một cây đuốc, làm sao mà có thể không cháy?

Mặc dù ba Diệp nói như vậy nhưng trong lòng Kỷ Lâm vẫn cảm thấy bất ổn, Chi Chi thật khó khăn mới nói chuyện với mình. Mình lại chọc cho cô ấy giận, mối nguy này trước nay chưa từng có.

Nghĩ như vậy, Kỷ Lâm đứng ngồi không yên, vừa định đứng dậy đi xem Diệp Chi lại không nghĩ rằng có người còn nhanh hơn anh.


Diệp Khung đứng dậy đẩy ghế ngồi ra rồi chạy ra ngoài, chạy đến một nửa lại quay trở về tức giận đùng đùng đấm Kỷ Lâm một cái, rồi duỗi bàn tay cầm chén tôm đã lột vỏ sạch sẽ trên bàn, để lại một câu “Cậu chờ ở đây. Chờ tôi dụ dỗ Chi Chi xong quay lại sẽ đánh cậu một trận.”

Rồi như một cơn gió đuổi theo em gái, để lại Kỷ Lâm mặt đen trầm tĩnh ngồi ở chỗ đó, đầu anh chợt suy nghĩ lại tất cả mọi chuyện.

Chuyện này...... Có phải từ nay về sau bên cạnh bọn họ lại thêm cái bóng đèn hay không? Đclmm.

Có thể nói Diệp Chi là do một tay Diệp Khung nuôi nấng, anh thắt bím tóc cho cô, nấu cơm nóng món ăn nóng cho cô, đưa cô đi học… Quả thật so với cha mẹ bình thường còn quan tâm hơn nên Diệp Khung cũng đã rèn luyện được cách dụ dỗ em gái.

“Chi Chi ngoan, anh cho em tôm đã lột vỏ nè.”

“Không nổi giận… Không nổi giận, một lát anh sẽ đánh cậu ta một trận cho em hả giận.”

“Nghe lời, không được khóc, nhanh lau nước mắt đi, khóc nhiều sẽ như mèo con xấu xí.”

Anh kiên nhẫn lại dịu dàng dỗ dành nhưng Diệp Chi rốt cuộc cũng không phải là cô bé thắt bím ngày nào. Khuôn mặt ướt đẫm nước mắt của cô mông lung nhìn khuôn mặt tươi cười của anh trai, tim như bị dao cắt.

Bây giờ cô đã hai mươi tám tuổi rồi, thời gian đã trôi qua hai mươi năm, mà anh trai của cô không có đi theo cô khoảng thời gian đó. Trong miệng Diệp Chi ngậm tôm đã lột vỏ Diệp Khung gắp cho cô, cô nhanh chóng ôm anh trai, vò đầu bứt tai khóc không thành tiếng.

Buổi tối, Diệp Khung bị ba Diệp nửa kéo nửa ôm đi ngủ, Hoàn Tử cũng đã bò lên giường lớn của mẹ ngủ thiếp đi. Kỷ Lâm cũng có cơ hội nói chuyện cùng Diệp Chi.

“Chi Chi.” Kỷ Lâm tém chăn cho con trai đang ngủ say, nhìn Diệp Chi mới từ trong phòng tắm đi ra, trên tóc còn nhỏ nước, gọi một tiếng.

Mắt của Diệp Chi còn sưng đỏ, khuôn mặt nhỏ nhắn ướt át, bộ dáng tội nghiệp.

“Thật xin lỗi.” Cô đi tới ngồi xuống bên cạnh Kỷ Lâm, rất nghiêm túc nói xin lỗi “Mới vừa rồi là em quá đáng, anh đừng tức giận.”

“Không có việc gì.” Kỷ Lâm nhéo nhéo gương mặt của cô, cười nói: “Anh giận em thì sẽ không ngồi ở đây.”


Diệp Chi cắn môi, không nói gì. Hôm nay ba mẹ đã nói là Kỷ Lãng, anh của Kỷ Lâm đưa anh trai trở về. Cô không ngu ngốc, từ khi anh của cô gặp chuyện không may Kỷ Lâm nói muốn kiêng dè, đến bây giờ lại mang theo anh của cô cùng xuất hiện. Lúc này nếu nói Kỷ Lâm không có làm gì thì cô không tin.

“Anh...... Có phải bởi vì......” Cô mới vừa đề cập đến câu chuyện đã bị Kỷ Lâm dùng ngón tay trỏ chạm vào môi.

“Không có.” Ánh mắt của Kỷ Lâm giằng co trên mặt cô, dịu dàng đến khó hiểu “Cái gì cũng đừng đoán, cũng đừng hỏi. Chuyện đã trôi qua rồi, chúng ta về sau sống cùng nhau thật tốt có được không?”

Quá khứ là một đống sổ sách lộn xộn, mà bọn họ đều cần lật trang mới.

Lông mi Diệp Chi run rẩy, trong lòng lại giống như anh nói, không hỏi ra ngoài mà thuận theo gật đầu, đặt tay nhỏ bé của mình vào trong lòng bàn tay anh.

Cô không biết anh làm thế nào tẩy trắng mọi tội lỗi của anh trai, cũng không biết anh rốt cuộc mất bao nhiêu tâm lực (*tâm tư và sức lực). Anh không để cho cô hỏi, cô sẽ không hỏi.

Cô chỉ biết anh trai của cô đã trở về, sẽ không đi làm những chuyện nguy hiểm nữa, sẽ không để bọn họ lo lắng nữa. Mà anh cũng trở về mang theo dịu dàng và tình yêu như những ngày trước.

“Về sau khi Hoàn Tử bị bệnh anh sẽ canh chừng, còn có...... Từ ngày mai anh sẽ cùng với em cùng nhau nhìn Hoàn Tử từ từ lớn lên.”

“Anh đừng như vậy.” Diệp Chi vùi mặt vào lồng ngực cứng rắn của anh, hơi ngượng ngùng nói “Em.. Mới vừa nãy tâm tình của em không tốt mới nói như vậy, nhưng thật ra là em, là em......”

Mấy chữ này cô đã chuẩn bị rất lâu nhưng rốt cuộc vẫn thấy xấu hổ không nói ra, chỉ lấy gò má nóng hổi cọ xát vào lồng ngực của Kỷ Lâm “Aizzz… Tóm lại anh hãy quên đi.”

“Anh nói thật, không có tức giận.” Kỷ Lâm buồn cười hôn lên lỗ tai hồng hồng của cô “Sau này chúng ta kết hôn, những chuyện này đương nhiên là cùng nhau làm rồi.”

“Này. Ai muốn kết hôn với anh.”

“Em.” Kỷ Lâm nắm tay nhỏ bé mềm mại của cô, từ từ đan những ngón tay của mình xuyên qua kẽ năm ngón tay của cô “Con trai cũng lớn rồi, mẹ còn chạy?”


“Vậy ý của anh là em không có lựa chọn nào khác, nhất định phải kết hôn với anh?” Diệp Chi hừ hừ hơi bất mãn. Ai nói cô nhất định phải gả cho anh? Thật không biết xấu hổ.

“Tuyệt đối không phải.” Kỷ Lâm ngồi thẳng người lên, nịnh nọt nói: “Là anh quấn lấy em, cầu xin em gả cho anh, có được không?”

“Xem tâm tình sao đã.” Diệp Chi tươi cười nhưng lại nói lời lập lờ nước đôi.

“Chi Chi......” Kỷ Lâm nghiêng người từ trên giường nhảy xuống, quỳ một chân trên đất dùng mặt cọ xát đầu gối của Diệp Chi bắt đầu làm nũng “Chúng ta đi đăng ký đi, có được không? Chúng ta mang theo Hoàn Tử cùng đi đăng ký, cùng chụp hình, những đôi tình nhân sẽ hâm mộ chúng ta đến chết. Đứa bé của chúng ta cũng đã lớn như vậy, bọn họ còn không biết lúc nào thì mới sinh đứa bé đâu.” Nói gần nói xa cũng đều là lời nói tràn đầy kiêu ngạo.

Khóe miệng Diệp Chi giật giật, một khắc trước tim còn nhảy loạn lòng nhưng nghe anh nói nửa câu sau thì trong nháy mắt khôi phục lại dáng vẻ thường ngày “Anh cảm thấy lên xe trước mua vé bổ sung sau vẻ vang như vậy sao?”

“Người khác không vẻ vang, chúng ta vẻ vang.” Mắt của Kỷ Lâm sáng lên, nói “Chúng ta là duyên phận, đó là thời gian ông trời khảo nghiệm chúng ta. Ai có thể so với chúng ta.”

“Anh đủ rồi......” Diệp Chi không thể phạm sai lầm lần hai, hơn nữa vào lúc này, chẳng lẽ anh không thể giống người đàn ông trên TV, cầm chiếc nhẫn kim cương nghiêm túc thâm tình cầu hôn sao? Lúc này còn những chuyện động kinh như vậy

“Vậy em cùng anh kết hôn.”

“Không.”

“Gả cho anh.”

“Không.”

“Không gả cho anh?”

“Không.” Một chữ “Không” bật thốt ra, Diệp Chi mới phát giác ra đó là cái bẫy của Kỷ Lâm.

Mà mặt mũi người nọ đã tràn đầy hưng phấn từ dưới đất đứng lên, ôm lấy cô xoay vòng vòng trong phòng, khiến đầu Diệp Chi choáng váng, khó khăn lắm mới bắt được cổ áo của anh để cho anh ngừng lại “Hoàn Tử còn đang ngủ, đừng ồn ào làm nó tỉnh.”

“Ngày mai chúng ta sẽ đi đăng ký.” Hơi thở của Kỷ Lâm nặng nhọc, cười ra miệng đầy răng trắng, ghìm thật chặt eo nhỏ nhắn của Diệp Chi, hơi thở nóng rực phun từng hồi nơi vành tai cô.

“Không phải nói bộ đội kết hôn phải viết báo cáo cưới cái gì sao?” Chẳng lẽ bây giờ quân đội cải cách rồi hả? Diệp Chi hơi nghi ngờ.


“...... Anh quên.” Cảm xúc của Kỷ Lâm đang tăng cao bỗng nhiên rơi xuống, bất mãn nói lầm bầm: “Sớm biết vậy đã đánh sẵn báo cáo rồi.” Giờ khắc này, Kỷ Lâm mới phát hiện Úc Lương Tranh có nhiều cơ trí.

Muốn cưới cô, muốn lập tức đem cô biến thành người của mình, loại cảm giác đó quả thật cấp bách không thể dùng ngôn ngữ để biểu đạt. Kỷ Lâm cầm thật chặt tay của Diệp Chi, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt cô “Ngày mai, ngày mai anh sẽ đi nộp báo cáo cưới.”

Diệp Chi mím môi không nói, chỉ nhìn anh lẳng lặng cười, cho đến khi ánh mắt Kỷ Lâm càng ngày càng khẩn trương mới khẽ gật đầu “Được.”

Đêm nay, Kỷ Lâm ôm Diệp Chi ngủ, anh kiên quyết không đồng ý con trai ngủ ở giữa hai người. Diệp Chi bất đắc dĩ dựa vào anh ngủ, thật may là giường rất lớn, Hoàn Tử ngủ lại rất ngoan, mới không lo lắng đứa nhỏ lăn xuống đất.

Ngủ thẳng đến nửa đêm, Diệp Chi đột nhiên cảm thấy khát nước, buổi tối cô bị Diệp Khung đút rất nhiều tôm, lúc này bỗng muốn uống nước.

Nhưng khi cô ngồi dậy bật đèn ở đầu giường, lại phát hiện Kỷ Lâm và Hoàn Tử đều không ở trên giường.

Chẳng lẽ cùng rớt xuống đất? Diệp Chi kinh hãi toát mồ hôi lạnh, vội vàng nhìn xuống dưới, không có ai.

Hai người này đi đâu rồi? Diệp Chi chau mày đi ra ngoài, vừa định đưa tay đẩy cửa, thì nghe âm thanh la hét ầm ĩ bên ngoài.

“Không cho. Cánh cay là của tôi. Chỉ cho cậu mút xương gà.” Đây là giọng của Diệp Khung.

“Tại sao mỗi lần chỉ cho tôi mút chân gà. Tôi không thích.” Kỷ Lâm không đồng ý, thề nhất định phải bảo vệ cái cánh gà cuối cùng.

“Cậu không cho tôi ăn cánh, tôi sẽ không cho cậu vào nhà.” Diệp Khung tức giận ra oai.

“Ha ha, tôi trèo vào từ cửa sổ. Anh cắn tôi sao.” Kỷ Lâm đã khó chịu với những hành động kỳ đà cản mũi của ông anh vợ này từ lâu, lúc này không có Diệp Chi ở trước mặt, so tài nghệ với Diệp Khung.

“Cậu......”

“Các người đang làm gì?” Diệp Khung đang cố gắng tìm cách phản bác lời của Kỷ Lâm thì giọng nói lạnh lùng của Diệp Chi chợt vang lên từ phía sau, Diệp Khung và Kỷ Lâm giật mình, muốn giấu thùng gà nhưng đã không còn kịp rồi.

Mà Hoàn Tử đang thừa dịp cậu và ba của bé đấu nhau đã chụp một cái cánh gà nhét vào miệng, nghe được giọng nói của mẹ thì sợ hãi khẽ run rẩy, nửa cánh gà trong bàn tay nhỏ ‘Lạch cạch’ rơi xuống đất.

_________________


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận