Đoàn Trưởng Ở Trên Cao

Sau khi có ba, Hoàn Tử bắt đầu cảm thấy rất tuyệt, ba sẽ dạy cậu học Taekwondo, sẽ cùng với mẹ đi họp phụ huynh cho cậu, còn có thể len lén dẫn cậu đi ăn KFC.

Nhưng dần dần, Hoàn Tử cũng không còn vui vẻ nữa. Ngày trước chỉ có cậu và mẹ, mỗi ngày trong mắt mẹ cũng chỉ có một mình cậu, còn có thể ôm cậu ngủ, thương yêu cậu.

Nhưng bây giờ ba tới, chẳng những ban ngày quấn mẹ, quá đáng hơn buổi tối cũng không cho cậu ngủ chung với mẹ. Coi như cậu vẫn cố bám trên giường mẹ thì sáng ngày hôm sau tỉnh lại cũng ở trong phòng của mình.

Hoàn Tử đang cầm bản vẽ mẹ mới mua cho cậu ngồi ở trên giường, cái miệng nhỏ nhắn trề ra (*hành động bĩu môi).

“Chi Chi, tối nay ăn cơm với cái gì?” Tiếng mở cửa vang lên, Hoàn Tử biết là mẹ về nên để bản vẽ xuống, vừa định chạy tới đón mẹ thì bị ba vượt lên trước.

Ba còn lấy lòng giúp mẹ cởi áo khoác, cầm ví da. Những cái này đều là việc hằng ngày của cậu mà. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hoàn Tử xị xuống, vẻ mặt càng ngày càng lạnh lùng.

Bình thường nếu như cậu làm vẻ mặt như thế thì mẹ nhất định sẽ hỏi cậu có phải cảm thấy không thoải mái hay không, nhưng bây giờ mẹ nhìn cũng không thèm nhìn cậu một cái, cứ như vậy cùng ba nói nói cười cười đi vào phòng bếp.

Đứa nhỏ nhìn bóng lưng của ba mẹ mình, trong lòng bỗng nhiên dâng lên một cảm giác nguy hiểm. Mẹ là của cậu. Cậu nhất định phải đoạt mẹ lại từ trong tay ba.

Lúc ăn cơm tối, Kỷ Lâm đã cảm thấy con trai có gì khác lạ. Chẳng những cầm ghế chen chúc giữa anh và Diệp Chi, còn không cho anh gắp thức ăn cho Diệp Chi.

Đứa nhóc này nổi cơn điên gì đây? Kỷ Lâm liếc con trai một cái, bắt đầu tính toán tránh thoát đôi đũa của Hoàn Tử, gắp một cục thịt kho tàu đặt vào trong chén Diệp Chi “Nếu không muốn ăn cơm thì ăn chút thịt đi.”

“Buổi tối không nên ăn quá nhiều thịt.” Diệp Chi trừng mắt liếc anh nhưng trên mặt lại nở nụ cười, hơn nữa còn gắp trả lại Kỷ Lâm một cái nấm hương thơm phức.

Hoàn Tử đáng thương, đang cầm một chén cơm nhỏ uất ức nhìn mẹ nhưng lại sửng sốt vì bị Diệp Chi bỏ quên.

“Hoàn Tử, lúc ăn cơm phải chuyên tâm, không được ngẩn người.” Thật khó khăn Diệp Chi mới chú ý tới con trai nhưng lời nói ra không phải là quan tâm mà là dạy dỗ.

Hoàn Tử khụt khịt mũi rồi cúi đầu buồn ăn cơm, mắt đỏ ửng lên.

Ăn xong cơm tối, Kỷ Lâm đuổi hai mẹ con ra khỏi phòng bếp, tự mình vén tay áo lên rửa bát. Việc này anh làm vô cùng quen thuộc, cũng vui vẻ khi làm việc đó.

Hoàn Tử vừa thấy cơ hội tới thì lập tức dây dưa với Diệp Chi, đóng cửa phòng bếp từ bên ngoài rồi nhảy lên ghế salon bò vào trong ngực Diệp Chi. Tay nhỏ của cậu ôm cổ mẹ, nũng nịu gọi “Mẹ.”

“Thế nào?” Diệp Chi sờ sờ đầu con trai, trong lòng rất ngạc nhiên, con trai lại đang làm nũng với cô. Phản ứng đầu tiên của cô chính là Hoàn Tử lại muốn ăn KFC.

“Mẹ, con muốn ngủ với mẹ.” Hoàn Tử chui vào trong cổ Diệp Chi, sợi tóc mềm mại cọ cọ cổ Diệp Chi ngứa ngáy, không nhịn được khom đầu cười nói: “Không phải con là một người đàn ông nên không cần ngủ với mẹ sao?”

Nghe vậy, mặt Hoàn Tử lập tức đỏ lên, cậu biết đàn ông không thể làm nũng với mẹ, nhưng bây giờ mẹ chỉ để ý đến ba, không để ý tới cậu. Cậu nhất định phải nghĩ cách đoạt mẹ lại.

“Tối nay...... Trời mưa.” Đứa trẻ trầm mặc mấy giây rồi nói. Cậu là một người đàn ông nhưng trời mưa sẽ sợ sấm đánh, cậu bởi vì sợ sấm đánh nên mới muốn cùng mẹ đi ngủ. Cậu không phải làm nũng với mẹ.

“Tối nay trời mưa?” Diệp Chi không biết con trai lại lấy cớ này, còn tưởng rằng cậu nói thật, nhanh chóng đẩy con trai ra chạy tới ban công mang quần áo đang phơi vào trong, ngay cả lời của con trai mới nói cũng quên mất.

Hoàn Tử thấy càng thêm uất ức con thiếu rơi nước mắt. Quả nhiên là mẹ có ba thì sẽ không thích cậu nữa.

Đứa bé ngồi cúi đầu trên ghế sofa mấy phút rồi lắc đầu, nhanh chóng về phòng của mình, Kỷ Lâm ở phía sau kêu cậu cũng không có phản ứng.

“Hoàn Tử sao vậy?” Kỷ Lâm nhìn bóng lưng nho nhỏ của con trai, ngạc nhiên hỏi.

“Không sao cả.” Diệp Chi cũng cảm thấy khó giải thích, nhưng cũng không để ý “Mới vừa nãy nói với em là muốn ngủ chung với em, chắc chỉ là thuận miệng nói. Bây giờ có lẽ đã về phòng đọc sách rồi.”

Kỷ Lâm gật đầu, cũng không đào sâu nghiên cứu, ôm Diệp Chi ngồi xuống trên ghế sofa, gọt táo cho cô ăn. Kỹ thuật của anh rất tốt, vỏ quả táo đã được anh gọt thành một dải dài có thể làm được bông hoa, Diệp Chi nhìn đã muốn ăn.

“Ăn đi, anh chưa từng gọt cho em ăn.” Kỷ Lâm cười cười cầm một miếng táo đưa tới môi Diệp Chi, cười nói: “A.”

Diệp Chi nghe vậy ngoan ngoãn mở miệng, nhận đồ anh cho ăn, mặt mày vui vẻ tràn đầy hạnh phúc.

Hai người cứ một gọt, một ăn như vậy phối hợp vô cùng ăn ý, ngay cả TV đang chiếu tiết mục gì cũng không biết, huống chi đứa nhỏ đang đứng ở khe cửa nhìn ra.

Quả nhiên...... Mẹ bây giờ thích ba hơn cậu nhiều. Mắt Hoàn Tử đỏ lên, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tinh sảo ủ rũ như đưa đám.

Như thế nào mới có thể đuổi ba đi khiến mẹ thích cậu nhiều hơn đây? Đứa bé chống cằm cau mày suy nghĩ khổ cực.

Buổi tối hôm sau, Kỷ Lâm về nhà sớm hơn so với Diệp Chi như mọi ngày.

“Ba.” Anh đẩy cửa ra bước vào nhà thì thấy con trai bình thường như khối băng nhỏ thì hôm này như chú chim non nhào vào trong ngực anh, nhiệt tình làm Kỷ Lâm thụ sủng nhược kinh, một tay ôm đứa nhỏ vào trong ngực, cọ xát khuôn mặt nhỏ trơn mềm của con trai “Thế nào?”

“Ba, chúng ta đi ăn KFC có được hay không?” Đôi mắt nhỏ dài đen láy sáng sáng lấp lánh của Hoàn Tử nhìn Kỷ Lâm “Chỉ ăn một cái cánh là được rồi.”

“Mẹ sắp về rồi.” Kỷ Lâm xoa xoa đầu nhỏ của Hoàn Tử, không đồng ý với cậu. Lúc này cách giờ tan sở của Diệp Chi rất gần, anh không dám mạo hiểm.

“Ba......” Hoàn Tử uốn qua uốn lại ở trong lòng anh, không ngừng làm nũng “Chỉ ăn một cục thôi, mẹ không thể phát hiện.”

“Không được......”

“Con đã lâu chưa được ăn rồi......” Đứa nhỏ chớp chớp mắt như nước trong veo nhìn anh “Ba, xin ba......”

Một tiếng xin ba, Kỷ Lâm nghe mà lòng mềm nhũn. Con trai chưa từng làm nũng với mình như vậy, trong lòng không khống chế được mềm lòng, cũng quên Diệp Chi trở về sẽ có chuyện, vứt tất cả ra sau đầu, nói “Đi, ba dẫn con đi.”

“Ba thật tốt.” Hoàn Tử hôn trên mặt Kỷ Lâm một cái, cho người ba ngu ngốc này một quả táo ngọt trước.

“Đó là đương nhiên.” Kỷ Lâm được con trai khen như vậy nhất thời vui mừng không thấy trời đất, nói “Hôn lại một cái.”

Nghe vậy, Hoàn Tử lại ngoan ngoãn hôn anh một cái nữa, hôn xong rồi mới dán khuôn mặt nhỏ nhắn vào trên ngực bà, cái miệng nhỏ nhắn mím môi lại cười giống như hồ ly nhỏ.

Vì sợ Diệp Chi trở lại nên hai người chỉ mua hai cái cánh, còn vừa đi vừa ăn.

Lúc Hoàn Tử gặm cánh gà vô cùng vui vẻ, cái miệng nhỏ nhắn hoạt động thật nhanh, động tác cũng linh hoạt không thể tưởng tượng nổi, xương gặm vừa đẹp lại sạch sẽ, chỉ lát sau đã xong hai cái cánh gà.

Đứa nhỏ ăn ít, ăn hai cái cánh gà xong thì cơm tối tự nhiên sẽ ăn ít đi, Diệp Chi tưởng rằng con trai không khỏe, lo lắng sờ trán rồi đo nhiệt độ, thật lâu mới xác định con trai không có vấn đề gì.

“Mẹ.” Sau khi ăn xong, Kỷ Lâm đi rửa bát như cũ. Hoàn Tử nhân cơ hội này, từ trên ghế leo xuống chạy đến bên cạnh Diệp Chi thật nhanh, mặt nhăn nhó nói: “Con...Con muốn nói cho mẹ biết một bí mật......”

Hả? Con trai muốn tâm sự với mình sao? Diệp Chi cảm thấy mới lạ nên ôm con trai vào trong ngực, dịu dàng nói: “Hoàn Tử muốn nói cho mẹ biết bí mật gì? Mẹ sẽ nghiêm túc nghe.”

“Nhưng...... Nhưng con sợ ba giận.” Hoàn Tử cúi đầu, làm bộ do dự.

Còn có liên quan tới Kỷ Lâm? “Không sao, mẹ bảo đảm không nói cho ba là con nói.”

“Vậy chúng ta ngoéo ngón tay.” Hoàn Tử đưa ra ngón tay út, ngoắc ngoắc ngón út Diệp Chi, cùng mẹ ngéo tay xong mới cầm tay Diệp Chi thần thần bí bí vào phòng của mình, cầm túi ny lon nhăn nhúm bỏ vào tay Diệp Chi.

Diệp Chi nghi ngờ mở ra xem thì vô cùng nổi giận, trong túi nhựa là một cái cánh gà óng ánh, còn hơi âm ấm.

“Đây là ba mua cho con?”

Hoàn Tử gật đầu, cắn môi dưới thật khó khăn “Ba nói con không được nói cho mẹ biết.”

“Tại sao ba lại mua cánh gà cho con?” Diệp Chi lại hỏi, chẳng lẽ Hoàn Tử muốn ăn hay sao? Nhưng đứa nhỏ vô cùng khôn khéo, sẽ nói cho mình sao?

“Ba, ba nói...... Nói ba muốn dụ dỗ con.” Dừng một lát, ngửa mặt ngây thơ hỏi, “Mẹ, tại sao ba phải dụ dỗ con?”

Hoàn Tử ngây thơ hỏi như xăng đổ vào lửa giận trong lòng Diệp Chi. Được lắm, Kỷ Lâm vì cái gì phải gạt mình dẫn Hoàn Tử đi ăn KFC. Thì ra là anh ta muốn làm người tốt trước mặt con trai để con trai thân thiết với anh ta hơn.

Diệp Chi giận dữ cầm cánh gà đi vào phòng bếp, một tay lấy cánh gà đập lên trên bồn rửa “Kỷ Lâm. Anh nói cho em biết. Đây là cái gì?”

Đoàn trưởng Kỷ bị vợ dọa cho sợ mất hồn, phản xạ có điều kiện nói “Cánh gà.”

“Hừ, anh cho rằng em không biết cái này là cánh gà sao?” Diệp Chi nhéo lấy lỗ tai của anh rồi kéo anh ra khỏi phòng bếp “Em hỏi anh, tại sao anh lại len lén mua KFC cho Hoàn Tử?”

“Anh….Anh......” Vẻ mặt đoàn trưởng Kỷ đau khổ, một câu cũng nói không ra, ánh mắt quét đến chỗ con trai đang đứng, lại thấy Hoàn Tử đang làm mặt ngây thơ vô tội nhìn anh. Anh chỉ có thể rụt bả vai nói: “Đây là lần duy nhất...Anh thề......”

“Em cho anh biết, Kỷ Lâm, anh bây giờ đã không còn một xu uy tín nào rồi.” Diệp Chi hừ một tiếng, hung hăng bấm một cái vào nơi thịt mềm nhất trên cánh tay của anh “Tự mình xám hối đi. Đến khi nào anh cảm thấy em có thể tin tưởng anh sẽ không tái phạm nữa thì tới tìm em.”

Nói xong nhìn anh với ánh mắt ghét bỏ rồi lên ghế salon ôm con trai xem TV.

Buổi tối hôm đó, Hoàn Tử được ngủ cùng mẹ như nguyện, nghĩ tới ánh mắt ba nhìn mẹ rồi bộ dáng bị mẹ nhốt ở ngoài cửa, cậu nhếch khóe môi cười vui sướng. Về sau nếu ba còn dám giành mẹ với cậu, cậu sẽ dùng chiêu này. Chẳng những cậu được ăn cánh gà mà còn có thể đánh bại ba.

Đứa nhỏ chen chúc trong ngực của mẹ, thỏa mãn nhắm hai mắt lại rồi mơ một giấc mơ ngọt ngào.

~~~~~~HOÀN~~~~~~


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui