[Đoản Văn] Du Du Miêu Tâm

A Cách không ăn cơm.

Mấy ngày này, Tứ Bính gặp nó là trốn. Nó liền ăn rất ít. Ngày đó, sau khi giày cao gót màu đỏ mang cô nàng Vằn Hổ đi, nó bắt đầu không ăn.

Nữ chủ nhân lo lắng không yên, lấy đủ loại đồ ăn, làm đủ mọi cách dỗ nó, mèo nhỏ cương quyết không ăn, yếu ớt nằm im.Nam chủ nhân ở bên cạnh uống trà: “Mèo bạn em mang đến hung dữ quá, dọa sợ nó rồi.”

Nữ chủ nhân bế nó đi khám bệnh.Bác sĩ nói nó không có bệnh, tiêm dinh dưỡng vào người nó, rồi bảo mang về.

Nam chủ nhân khoanh tay, chép miệng: “Chứng sợ phụ nữ đó, không khéo nó trở thành mèo Brokeback cũng  nên (mèo đồng tính=)), ăn theo Brokeback mountain chăng:”D).”

Nữ chủ nhân mắt ngân ngấn nước: “Thôi đi, lúc này còn đùa vớ vẩn nữa. A Cách ơi, em ăn chút gì đi. Đúng rồi, mấy ngày nay Tứ Bính không ngủ cùng A Cách, cũng không ăn cùng nữa, có phải hai đứa đang giận dỗi nhau không? Hồi trước Tứ Bính ăn gì A Cách liền ăn cái đó.” Nghĩ vậy, cô cầm một khay thức ăn mèo, đặt trước mặt Tứ Bính, sau đó, ôm A Cách lại gần.

Tứ Bính quan sát khay thức ăn, A Cách trộm nhìn Tứ Bính. Tứ Bính bị nhìn, trên thân nhột nhột như có bọ chét cắn, nó duỗi đầu ngửi ngửi thức ăn, A Cách bỗng nhòai người ra, dùng miệng huých huých cái khay, nữ chủ nhân mừng rỡ reo lên: “Ăn đi, A Cách muốn ăn rồi!”

Tứ Bính lại xoay đầu, đứng lên, nhích ra xa. A Cách mắt nhòe nước nhìn nó, lập tức cũng thu người về, nhắm mắt lại, không buồn nhìn khay thức ăn nữa.

Nữ chủ nhân bối rối: “Sao lại không ăn!”.Thanh âm tha thiết nựng nó dỗ nó, A Cách mắt vẫn nhắm nghiền.

Cô gái ngồi trong phòng khách, bưng mặt khóc rất lâu: “… A Cách lại không ăn cơm. Nhỡ đói chết thì làm sao…”

Tứ Bính làm bộ lơ đãng lén nhìn chiếc sa-lon nhỏ, nhóc dạo này gầy đi nhiều quá, lông ảm đạm không bóng nữa rồi.Đứa nhỏ lặng lẽ nằm cuộn người, mắt nhắm.Đột nhiên, A Cách choàng mở mắt, oán trách nhìn Tứ Bính. Tứ Bính vừa định quay đầu, đứa nhỏ lại nhắm mắt, chủ động xoay người, tựa đầu sang chỗ khác. Nhìn những hoa văn thâm thâm phập phồng trên tấm lưng tròn, lòng kìm không được mà ngẩn ngơ.

Nửa đêm, Tứ Bính rón ra rón rén lại gần chiếc sa-lon nhỏ, nhẹ nhàng nhảy lên.Trên đệm, A Cách nằm im không nhúc nhích, không hiểu vì sao, Tứ Bính bỗng hoảng hốt, nó vội dùng mũi ẩy ẩy thân A Cách. Tốt quá, vẫn ấm, thân vẫn rung rung theo nhịp hô hấp, Tứ Bính thở phào nhẹ nhõm.

A Cách giật giật.Chậm rãi ngẩng đầu. Trong bóng đêm, cặp mắt nhìn Tứ Bính, rất sáng.

Tứ Bính cúi xuống, nhả xuống bên cạnh nhóc khúc chân giò hun khói mà nó lén giấu buổi chiều.

A Cách trân trân nhìn khúc chân giò.Sau đó, tiếp tục nhìn Tứ Bính.Tứ Bính cảm thấy lòng đau quá, giống như bị ai đó đánh cho vậy, cảm giác bị đâm xuyên buốt tái người. Cúi đầu: “Anh, anh chỉ là mèo hoang được chủ nhân nhặt về, không xứng ở cạnh mèo quý tộc như em, nói không chừng còn có bệnh truyền nhiễm nữa. Còn có…”

A Cách im lặng dựa sát vào Tứ Bính, đầu đặt trên người nó, cọ cọ, cất tiếng meo meo nho nhỏ.

Tứ Bính không nhìn được, dịu dàng liếm lông tơ bên tai A Cách.

A Cách tiếp tục lẳng lặng cọ cọ, rồi nhảy chồm lên người Tứ Bính.

“Hự? Sao lại ăn cơm lại rồi?” Nam chủ nhân vẻ mặt có chút ngạc nhiên, ngắm nghía A Cách đang ngồi cạnh Tứ Bính, hùng hục chén sạch bách đĩa thức ăn.

Nữ chủ nhân vuốt ve A Cách, tươi cười rạng rỡ: “Ôi ôi ôi, thời kì giận dỗi qua rồi, thật tốt thật tốt.”

Buổi chiều, Tứ Bình ngồi ngơ ngẩn ở ban công, trầm tư suy nghĩ một vấn đề hết sức triết học.Vì sao thổ miêu không thể ở cùng một chỗ với mèo có huyết thống quý tộc?Huống chi mình cũng không có bệnh truyền nhiễm.

A Cách đang ôm đuôi Tứ Bính, ngủ ngon lành, hình như mơ thấy gì, lại kéo kéo đuôi Tứ Bính.

Tứ Bính xoay sang nhìn A Cách, yêu thương liếm liếm khuôn mặt đang say ngủ.

Ngoài cửa, gió tạnh, mây vắng, màu trời trong vắt.

-oOo-

(1) “Diễn viên hí khúc” hay còn gọi là “Tịnh”. Trong kinh kịch, Tịnh là những nhân vật nam có tính cách, phẩm chất và tướng mạo khác người, ngòai ra còn sở hữu một khả năng nổi trội.

Chiếu theo tính cách, loại nhân vật này trải dài từ chính trực, cương nghị, dũng mãnh, uy tráng đến cục cằn, thô lỗ, giả dối, tàn bào và ngu dốt. Chiếu theo tuổi, người già nhất là một ông cụ tầm tám mươi chín mươi tuổi, đứa trẻ nhất chừng mười tuổi. Chiếu theo thân phận và địa vị, tầng lớp trên có đế vương quan tướng, tầng lớp dưới có thứ dân đồ tể. Họ có khi là nhân vật chính diện, có khi là phản diện. Nói chung, đây là một nhân vật muôn hình muôn vẻ.

Tính cách, phẩm chất hay tướng mạo đặc thù sẽ được khắc họa trên khuôn mặt. Căn cứ vào tính cách, phẩm chất và tướng mạo của nhân vật, sẽ có những hình vẽ với các màu sắc như hồng, đen, trắng, vàng, tím, hay xanh lam, để hóa trang khuôn mặt. Vẽ lên mặt, gọi là “Hóa trang”.Khuôn mặt không chỉ biểu thị tính cách, mà còn thể hiện sự khen hay chê đối với tài năng của nhân vật.

Ví dụ, mặt đỏ biểu hiện trung thành chính nghĩa, mặt đen khắc họa sự chính trực, dũng cảm hay lỗ mãng, còn phần lớn mặt trắng là đại diện cho kiểu nham hiểm, giả dối, mặt tím là điềm tĩnh, dũng cảm và quả cảm, mặt vàng chủ yếu ám chỉ tính cách tàn bạo, còn mặt lam đặc trưng cho sự dũng mãnh và ương ngạnh.

Chi tiết xin xem ở: http://baike.baidu.com/view/380906.htm

HẾT


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui