"Quay mặt ra đây! Nếu không có lẽ tôi sẽ làm chút chuyện gì đó mà cả hai chúng ta đều rất thích đó!" Giọng nói của anh cực kỳ mạnh mẽ, lại cực kỳ mập mờ khiến cho người ta hoảng sợ.
"Ai nói là tôi thích chứ?" Hạ Tinh Thần quay mặt lại. Khuôn mặt đỏ tới mang tai, cãi lại anh: "Tôi không thích đâu!"
Bạch Dạ Kình liếc nhìn cô một cái, đưa tay sờ trán cô, rồi mới nói: "Không thích sao? Vậy tối qua ai lại hưởng ứng như vậy chứ?"
Hạ Tinh Thần á khẩu, không trả lời được.
Ừm, khá tốt, bình thường lại rồi. Anh hơi thả tay xuống, lại hỏi: "Ai hôn cổ tôi vậy?"
" Ai ôm tôi? Không nỡ để tôi đi nhỉ?"
Hạ Tinh Thần muốn anh ta câm miệng lại.
Cô thẹn thùng muốn tìm cái lỗ nào đó để chui xuống.
Cô cũng biết rằng, anh ta nhất định không để yên cho cô đâu.
"Tôi cũng là bệnh nhân. Hơn nữa lại còn uống nhiều thuốc như vậy cho nên không hề tỉnh táo!" Cô tìm bậc thang cho mình. "Nếu không phải anh nói, tôi cũng không biết rằng tên khốn vào phòng tôi hôm qua là anh đâu. Nếu tối hôm qua đổi lại là người khác..."
"Nếu là người khác thì sao chứ?" Trong giọng nói của anh ẩn chứa sự nguy hiểm, ánh mắt nhìn cô cũng đáng sợ hơn nhiều.
Dường như đang cảnh cáo cô nên cẩn thận. Chỉ cần nói sai một câu thôi, hậu quả cực kỳ nghiêm trọng!
~ Nguồn: Internet ~
~ Chào buổi sáng tổng thống đại nhân ~