Đoán Xem Anh Yêu Em Nhiều Bao Nhiêu


Đêm khuya, một chiếc xe hơi màu đen lặng lẽ chạy đến cửa sau của tiệm cà phê nhỏ, người đàn ông trẻ tuổi ăn mặc lịch sự bước xuống từ chiếc xe, gõ gõ cửa sau rồi lách mình bước vào.
Lúc này, trong phòng tối ở một khu nhà đối diện, một người đàn ông đang lặng lẽ ghi lại tất cả sự việc bằng một chiếc máy quay phim.
***
Người trẻ tuổi kia đi tới lầu hai của tiệm cà phê, đẩy ra căn phòng, nhỏ giọng nói: “Anh.”
Dạ Nhiên quay đầu lại, gương mặt tuấn tú dưới ánh đèn mờ nửa sáng nửa tối thật khó phân biệt, “Ngu Minh.”
Ngu Minh bước lại đem vật cầm trong tay giao cho hắn, “Đây là tình hình thu chi của gần đây.”
Dạ Nhiên tùy tiện xem một chút rồi gật đầu, “Cậu cứ quản lý sổ sách, nếu có việc gì cần phải ra mặt thì cứ bảo Vũ An làm.”
Ngu Minh vuốt cằm đáp lại: “Vâng, tôi hiểu rõ.”
“Trông chừng hắn kỹ một chút, đừng có để xuất hiện một Hàn Đông thứ hai.”

“Anh cứ yên tâm, hắn thật không dám. Hắn bị Nhiếp Minh Thành đuổi cùng giết tận, hiện tại chỉ có chúng ta mới có thể bảo vệ hắn.”die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on
Dạ Nhiên khẽ hừ một tiếng.
“Đúng rồi, anh. Cái tên họ Nhiếp cũng sắp ra rồi. Cái cậu ‘con giả’ kia liệu có thể cùng ‘con thật’ là anh tranh vị?”
“Cậu không phải lo lắng. Hôm nay tôi gọi cậu tới đây là muốn cậu tập trung đi làm một chuyện.” Dạ Nhiên trả lời.
“Chuyện gì?”
“Giết Bùi Thù Thành.”
Ngu Minh sửng sốt, “Lại là hắn? Anh, không tiện xuống tay với hắn được, quan trọng là quá khó. Ở Mĩ còn không giải quyết được, huống chi thân phận của hắn bây giờ cũng không giống ngày xưa, nếu không giết được sẽ chọc phải phiền toái.”
Ánh mắt Dạ Nhiên đột nhiên mãnh liệt, giọng điệu ngoan độc: “Không tiện xuống tay cũng phải xuống tay! Cậu còn không rõ sao? Họ Nhiếp đã nhằm nhò gì, hắn ta mới thực sự là họa lớn. Hắn hiện tại đang ở thành phố A, bất cứ lúc nào cũng có thể liên lạc với Nhiếp Bá Khôn, nếu như vậy mới thực sự phiền toái. Hiện tại còn chưa phải lúc chúng ta trở mặt với lão già.”
Sắc mặt Ngu Minh biến đổi, gật đầu nói: “Vâng.”
Dạ Nhiên lại nói: “Cũng không thể gấp gáp, chuẩn bị chu đáo rồi mới động thủ lần nữa.”

Ngu Minh do dự một lát rồi nói: “Anh, anh cũng biết, chuyện này muốn được chắc chắn chỉ có thể xuống tay với Kỳ Liên Sơ trước.”
Dạ Nhiên trầm mặc không nói.
Ngu Minh cẩn thận nhìn sắc mặt hắn ta nói: “Anh, anh đã bỏ ra vài năm để thu phục chị ta cũng không được, em thấy không bằng dứt khoát mạnh bạo. Đem hy vọng tái hợp với Họ Bùi kia cũng chặt đứt, biết đâu…”
Dạ Nhiên chặt đứt: “Không được.”
“Anh!”
Dạ Nhiên lạnh lùng nói: “Tôi đã nói là không được! Cậu chỉ cần thăm dò hành tung của Bùi Thù Thành cho tỉ mỉ, tôi sẽ tự sắp xếp chuyện này.”
Ngu Minh im lặng một lát rồi trả lời: “Vâng.”
“Còn Hàn Đông, đã có tin tức gì chưa?”
“Tạm thời chưa có, hiện tại hắc bạch hai nhà đều đang tìm hắn, không biết hắn núp ở góc nào mà chưa lộ diện.”
Dạ Nhiên lạnh lùng nói: “Tăng tiền thưởng lên gấp đôi, nhất định phải tóm được hắn ta trước cảnh sát.”
***
Giữa biển xanh thăm thẳm, cô dùng sức duỗi thân thể của mình, xa xa là ánh mặt trời chiếu rọi cùng với bờ cát trắng.dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận