Đầu óc Liên Sơ “Oanh” một tiếng đột nhiên trống rỗng, đợi đến khi cô kịp phản ứng lại liền cảm giác được nụ hôn đang tham lam trằn trọc ở môi mình, máu nóng trong người cũng nổi lên. Cô lập tức dùng hết sức lực đẩy anh ra, hai người gắt gao đối mặt một giây, anh hung hăng nhìn thẳng vào cô chòng chọc, sắc mặt cũng tái nhợt đến kinh người. Liên Sơ nhanh chóng xoay người mở cửa nhảy xuống xe.
Lâm Trí rất nhanh đã đuổi kịp cô, kéo cô lại từ phía sau, sau đó ép cô dựa vào thân xe, lấn người tới, thân thể nam tính sít sao dán chặt cô.
Liên Sơ dùng sức tát một bạt tai, nghiến răng nói: “Lâm Trí, anh con mẹ nó vậy là có ý gì?”
Trong nháy mắt không khí trở nên cứng lại, anh buông cô ra, trong mắt xẹt qua một tia bối rối, tàn nhẫn, “Kỳ Liên Sơ, cô con mẹ nó còn giả bộ thánh nữ cái gì?!”
Liên Sơ đẩy anh ra, không nói câu nào đi thẳng về phía trước.
Anh ở phía sau châm chọc một câu: “Nhìn thấy dáng vẻ này của cô, ai không biết còn tưởng cô là liệt nữ trinh tiết.”
Liên Sơ quay đầu lại, “Vậy anh muốn làm gì? Thử xem có phải tôi là dâm phụ giống như anh nghĩ không?”
“Chẳng lẽ cô còn không phải?”
“Đúng thì thế nào? Đừng quên tôi là vợ người bạn tốt nhất của anh.”
Vẻ mặt Lâm Trí đột nhiên cứng ngắc, một lát sau lại thành xấu hổ, sau đó giận dữ quát: “Cô còn dám nhắc tới cậu ta? Cô vẫn còn mặt mũi ở chung một chỗ với Thù Thành!”
Liên Sơ lạnh lùng đáp: “Chuyện này không khiến anh phải quan tâm.”
Lâm Trí cười nhạo nói: “Đúng vậy, cô có bản lĩnh, có thể đem đàn ông đùa giỡn vòng vòng, điểm này tôi phục cô, bất quá tôi càng phục cô có thể phản bội Thù Thành, nếu là con người sẽ không ai làm chuyện như cô được.”
Liên Sơ mặt hơi biến sắc, sắc mặt tái đi.
Lâm Trí lại tiếp tục: “Cô không phải không biết cậu ấy đối với cô thế nào? Vì để cho cô và mẹ cô có được cuộc sống tốt hơn, cậu ấy bỏ qua sự nghiệp chạy đi làm ăn, kiếm được chút tiền, cô lại cho là tiền dễ kiếm sao? Cô có biết để lấy được một đơn hàng phải bỏ ra bao nhiêu phần công sức? Phải nịnh bợ lấy lòng bao nhiêu kẻ mà cậu ấy vốn dĩ xem thương nhất? Thù Thành vốn là người rất cao ngạo, nhưng lúc theo tôi, những việc mà người làm ăn nên làm cậu ấy cũng làm rồi, chỉ trừ một việc – cậu ấy tuyệt đối không làm chuyện có lỗi với cô, cái chuyện gặp dịp thì chơi ấy cậu ấy cũng không làm.
Còn cô đã làm được gì nào?Lúc anh ấy đang bị ngồi tù ở Mỹ, cô lại hồng hạnh xuất tường, tòa án chuẩn bị tuyên bố cô lại chạy theo trai. Cô có biết tại sao cậu ấy có thể ra khỏi nhà lao sớm như vậy không? Cô có biết cậu ấy đã chịu bao nhiêu nguy hiểm? Nghe nói cô chạy về thành phố Đồng làm cảnh sát, cậu ấy vì muốn sớm được ra ngoài để bảo vệ cô mà đã mua chuộc luật sư đe dọa nhân chứng.”
Liên Sơ đột nhiên lui về phía sau, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, “Không, chuyện này không thể nào.”
Lâm Trí nghiến răng cười lạnh nói: “Cô cũng cảm thấy không thể nào phải không? Bùi Thù Thanh ấy mà, tôi sống đã hơn 30 năm rồi nhưng chưa từng thấy một ai chính trực và nguyên tắc được như cậu ta, kết quả chỉ vì cô mà cậu ấy từ bỏ tất cả. Nếu như chuyện này bị tòa án lật ra, có lẽ cả đời này cậu ấy chỉ có thể sống trong ngục giam của Mỹ.
Hừ, kết quả đâu? Kết quả cậu ấy chịu đựng trăm cay nghìn đắng để được trở lại bên cạnh cô lại đổi lấy bị cô hoàn toàn phản bội.”
Cả người Liên Sơ run rẩy gần như không đứng nổi nữa.
Thù Thành, Thù Thành…Cái tên này khiến cho nước mắt của cô lại rớt xuống như mưa.
Ánh mắt Lâm
Trí nhìn cô đầy phức tạp, chậm rãi nói: “Kỳ Liên Sơ, nếu cô còn chút lương tâm, hãy thu xếp thật tốt đi. Hoặc là triệt để rời khỏi Thù Thành, còn không thì hãy toàn tâm toàn ý sống cùng cậu ấy đến hết đời, đừng cấu kết với gã đàn ông kia làm tổn thương trái tim của cậu ấy nữa.”
Liên Sơ ngẩng đầu hỏi: “Anh nói cái gì?”
Nét mặt Lâm Trí hiện lên nụ cười giễu cợt: “Tôi nói gì không phải cô không hiểu? Kỳ Liên Sơ, đừng tiếp tục chơi trò đó nữa, nếu không cậu ấy thực sự bị cô chơi đùa đến điên rồi.”
Trong chớp mắt, tất cả đều được sáng tỏ ____
Thì ra Thù Thành đã tìm được Dạ Nhiên từ sớm. Ngày hôm đó, lúc cô tìm gặp Dạ Nhiên, anh đã đợi sẵn ở gần đó.
Ngày đó, lúc nhìn thấy cô xuất hiện ở đó anh có tâm trạng gì?
Cô nhớ tới ánh mắt chịu đựng kiềm chế của anh mấy ngày qua, nhớ tới ánh mắt nóng như lửa đốt … Liên Sơ cố gắng hít một hơi, kiên cường hỏi: “Hôm nay thì sao? Anh mấy muốn làm gì?”
Lâm Trí nhìn cô một lúc lâu, chậm rãi lắc đầu: “Tôi không biết, trời mới biết cậu ấy sẽ làm là chuyện gì?”
Liên Sơ đột nhiên nhắm mắt lại, lúc sau, mở ra, nhanh chóng chạy tới đầu đường ngăn một chiếc xe taxi lại rồi đi mất.
Lâm Trí lẳng lặng nhìn bóng xe biến mất, đứng nguyên tại chỗ thật lâu, sau đó chậm rãi trở lại chiếc xe của mình.
***
“Cô muốn đến chỗ nào?” Tài xế taxi hỏi.
“Đường Vĩnh Thanh.” Liên Sơ đáp lại.
Cô lấy điện thoại di động ra, khẽ cắn răng, gọi cho Thù Thành, trống ngực đập liên hồi… Quả nhiên là không gọi được.
Trong nháy mắt, cô gần như muốn điên rồi. Thù Thành, anh thật sự đi làm chuyện kia?!
Lát sau, cô lại cầm điện thoại di động lên, tìm số của Dạ Nhiên, gọi tới.
***
Bên ngoài truyền đến một loạt tiếng đánh nhau ầm ĩ, sau đó là tiếng thủy tinh vỡ, còn có người mắng: “Gặp quỷ! Hắn chạy ra ngoài rồi! Mau đuổi theo!”
Sau đó là một trận tiếng bước chân dồn dập.
Trong đêm tối, Khê Đình không nhịn được phát run, dùng sức siết chặt điện thoại di động trong tay, 20 phút, đã được 20 phút chưa?
Chiếc di động Dạ Nhiên để lại cho Khê Đình chỉ có một số điện thoại liên lạc duy nhất: Liên Sơ. Chẳng qua là, cô chưa từng chủ động gọi tới.
Đột nhiên, chiếc điện thoại đã im lặng ba năm lại vang lên.
Người áo đen cuối cùng đang chạy ra cửa đột nhiên quay đầu lại.
***
Hẻm phía sau của quán cà phê, Khê Đình ra sức chạy, hét vào chiếc điện thoại đang nắm ở trong tay: “Dì Liên Sơ ____”
Di động trên tay đột nhiên bị một chưởng đá bay, rớt xuống mặt đất vỡ thành nhiều mảnh nhỏ. Chính cô bé cũng bị kéo lại lảo đảo một cái thiếu chút nữa ngã nhào, vừa quay đầu lại đã thấy một bóng đen đang tiến lại ép chặt mình. Cô bé đang định thét lên liền bị người đó dùng một tay kẹp vào cổ xách lên khỏi mặt đất, cô bé liều mạng đá chân giãy giụa, sau đó dần dần không thở nổi.
Chợt từ sau lưng bóng đen lại xuất hiện một bóng người cao lớn, vừa vung tay, người đàn ông đang xách cô bé lên như tờ giấy kia đã bị ngã nhào xuống đất, cô bé cũng “phịch” một tiếng bị ném xuống mặt đất. Bóng người kia bước tới gần, là một người đàn ông cao lớn, anh ta ấn xuống cổ của cô bé, trầm giọng nói: “Không có việc gì.”
Trái tim cô bé chợt buông lỏng, thấy hoa mắt rồi bị ngất đi.
***
Liên Sơ dùng tốc độ nhanh nhất tới được quán cà phê, hiển nhiên đã có người vào trước. Cửa hàng ở lầu một, phòng ngủ ở lầu hai, một mảnh hỗn độn, khắp nơi đều là dấu vết của trận đánh nhau, còn có vài nơi là dấu đạn bắn.
Chỉ là, từ trên xuống dưới không có một bóng người.
Cô nghĩ tới tiếng thét chói tai đầy thê lương của Khê Đình vừa nãy, trong lòng đột nhiên rối loạn thành một đoàn.
Cô nhảy ra từ cửa sổ đã bể tan tành, chạy dọc theo con hẻm nhỏ ở sau nhà.
Đột nhiên, một bóng dáng cao lớn bước lại từ đối diện.
Chậm rãi đến gần.
Đó là một người đàn ông cao lớn, trên vai còn vác một cô gái nhỏ bị hôn mê.
“Thù Thành…”
Anh không nói một lời, ánh mắt dừng lại trên người cô, nét mặt không đổi, ánh mắt như một hố sâu lạnh lẽo.
Cô xem xét vết thương trên mặt Khê Đình, lại nhìn xuống Thù Thành, trong lồng ngực bị ngạt thở như muốn nổ tung lên, cổ họng khó khăn lắm mới phát ra được giọng nói khàn khàn: “Anh xử lý hắn thế nào?”
Anh vẫn im lặng không nói gì, một cổ áp lực rét lạnh, tàn độc phát ra bốn phía.
“Anh… Giết hắn rồi?”
Giọng nói của anh trầm thấp: “Phải thì thế nào?”
Liên Sơ sụp đổ quỳ rạp dưới đất: “Tại sao tại sao tại sao? Bùi Thù Thành, anh khốn kiếp!! Sao anh phải vì em mà giết người. Anh còn chê em nợ anh chưa đủ nhiều có phải không? Anh còn chê cuộc sống của em trải qua chưa đủ khổ phải không? Anh muốn cái mạng này của em phải không? Anh cứ lấy đi là được rồi! Khốn kiếp, khốn kiếp, sao anh phải làm như vậy? Em yêu anh, em yêu anh, cái này còn chưa đủ sao? Anh lại nhất định phải dùng máu của người kia mới rửa được oán hận ở trong lòng.”