Thành phố B, trên một chiếc thuyền hàng ở sông Lâm Giang.
Trong khoang thuyền, Ngu Minh kể lại cặn kẽ tình huống tối qua cho Dạ Nhiên: “…Trước đó không hề có một chút dấu hiệu nào, ngay cả bên phía cục phòng chống ma túy cũng không có tin tức. Tên tiểu tử tài ba họ Viên kia được điều đến thành phố A, bình thường đều giữ yên lặng, không ngờ lập tức có thể tạo ra sóng gió lớn như vậy. Mẹ nó, mấy năm tâm huyết của chúng ta coi như là bị hắn phá hủy hết sạch.”
Dạ Nhiên khẽ rũ mắt trầm ngâm: “…Viên Ngạn.”
Người này hắn biết, trước kia chính anh ta là người đã hợp tác với Liên Sơ thanh tra và tịch thu tài sản của Long Vực, sau này lại thay thế Liên Sơ đảm nhận vị trí đội trưởng đội bốn của đội phòng chống ma túy công an thành phố Đồng. Kể từ lúc anh ta được điều đến thành phố A, Dạ Nhiên đã sắp xếp người để ý anh ta.
Nói về năng lực dĩ nhiên là Viên Ngạn cũng có, bất quá cũng phải nói, anh ta có thể ở dưới tầm mắt của hắn thần không biết quỷ không hay điều tra ra được nhiều chuyện như vậy, hắn lại không tin.
“Khẳng định có người giúp hắn ở phía sau.” Dạ Nhiên nói.
“Vậy chúng ta phái người theo dõi hắn.
“Ừ.”
“Anh, làm sao bây giờ? Bọn Hứa Khánh nhất định sẽ khai ra, mặc dù những việc kia chúng ta đều để Vũ An ra mặt làm, chỉ là, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất(34).”
“Thi thể của Vũ An đã xử lý tốt chưa?”
“Yên tâm, cảnh sát tuyệt đối không tìm được.”
“Được, vậy thì cứ để cho bọn họ tìm kĩ vào, tốt nhất là truy nã toàn quốc. A Minh, cậu hãy tạm thời tránh mặt một chút.”
“Anh, anh thì sao?”
Dạ Nhiên trầm mặc hồi lâu, nói: “Mấy hôm trước Johnny có gọi điện cho anh, muốn mời anh qua đó bàn bạc chút chuyện, anh định đi một chuyến xem thử thế nào.”
Ngu Minh gật đầu một cái: “Cũng tốt, vừa lúc đi tránh đầu sóng ngọn gió, bên này em sẽ trông nom.”
“Lúc này cậu đừng ra mặt, Nhiếp Bá Khôn sẽ giúp chúng ta coi giữ địa bàn, cậu nên chú ý động tĩnh của Hàn Đông, anh đoán, hắn sắp phải xuất hiện rồi.”
***
Trên bãi biển Kaanapali, đảo Maui – Hawai.
Liên Sơ và Khê Đình chơi trò rượt đuổi trên bờ cát trắng mịn giống như bạc, Liên Sơ bắt được Khê Đình đang thét chói tai, chôn đứng trên bờ cát, chỉ lộ ra cái đầu tròn trịa nho nhỏ, sau đó vẽ một con rùa trên mặt cô bé. Lúc bắt đầu, Khê Đình còn cười khanh khách, sau khi nhìn thấy dáng dấp của con rùa đen xấu xí như vậy thì không nhịn được than thở muốn đứng lên. Liên Sơ cười cợt giữ lại không cho phép cô bé chui ra khỏi cát, lớn giọng kêu: “Ông xã, nhanh lên một chút, mau chụp hình cho công chúa rùa này.”
Kết quả chụp được một tấm “Công chúa nhỏ mang mặt nạ rùa”.
Khê Đình giận đến mức vốc từng vốc cát đuổi theo ném Liên Sơ, Liên Sơ trốn đông trốn tay, kết quả một lớn một nhỏ cùng nhau chạy xuống dòng nước biển màu xanh lam trong suốt óng ánh như là bảo thạch.
Xa xa, nhìn thấy một màn này, Thù Thành không khỏi mỉm cười.
Đúng lúc này, điện thoại di động của anh lại vang lên. Anh nhìn số gọi tới, nhận cuộc gọi, thấp giọng nói: “Thế nào?”
Bên kia điện thoại truyền đến giọng nói của Johnny: “Tối nay sẽ động thủ, anh cứ yên tâm, không có đường chạy thoát.”
Từ xa, Liên Sơ đứng giữa biển vẫy tay về phía anh mỉm cười, một nụ cười tinh khiết và trong trẻo giống như nước mặt biển ở đây. Anh cũng khẽ mỉ cười, bình tĩnh mở miệng: “Sống phải thấy người chết phải thấy xác.”
***
Thù Thành cúp điện thoại, tâm trạng hơi lưỡng lự, chuyện này chỉ có anh tự tay làm mới có thể yên tâm, nhưng hiện tại anh lại không có lý do gì có thể bỏ lại Liên Sơ ở chỗ này cả đêm. Cô quá thông minh, lập tức sẽ nảy sinh nghi vấn.
Nếu không dẫn cô đến Mỹ, hành động chắc chắn sẽ dễ dàng hơn, nhưng mà, đang thời điểm mấu chốt này, nếu cứ để cô ở lại thành phố A một mình anh lại thấy bất an hơn, rất khó đảm bảo Dạ Nhiên sẽ không bởi vì chó cùng rứt dậu mà làm ra chuyện gì.
Cân nhắc trước sau, anh chỉ có thể chọn lựa như vậy.
Dạ Nhiên đơn độc đến đây mà không hề phòng bị, lúc trước quả thật hắn cũng chịu trọng thương, mặc dù tình trạng của hắn bây giờ không phải là phế nhân giống như Liên Sơ vẫn nghĩ, nhưng chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng rất nhiều. Anh phải làm đến mức hắn không có cách nào chạy thoát được.
***
Ngày hôm sau, nửa đêm, mấy chiếc xe hơi chạy trên một đường quốc lộ hẻo lánh ven bờ biển.
Trên xe, Johnny hưng phấn giới thiệu với Dạ Nhiên: “Sắp tới rồi, anh nhìn thấy chỗ đó không? Cái chỗ màu đen ấy? Chỗ đó cách xa chỗ này khoảng 70 hải lý.”
Johnny mua một hòn đảo nhỏ ở chỗ này, sau đó bí mật xây một xưởng sản xuất ma túy ở trên đảo. Hắn ta nói cho Dạ Nhiên biết xưởng sản xuất của hắn nghiên cứu ra một loại “đồ chơi mới”, tính năng vượt xa các loại ma túy tổng hợp và Katemine(35) hiện giờ.
“Anh cứ chờ rồi sẽ biết, thật sự là đồ tốt tuyệt đỉnh, nó sẽ giúp chúng ta giàu to! Làm cho bọn người Mexico đáng chết kia cũng gặp quỷ đi!”
Dạ Nhiên khẽ mỉm cười, không lên tiếng.
Chẳng bao lâu, cuối cùng cũng đến bờ biển, bên bờ đậu một chiếc du thuyền, ánh mắt Johnny lộ vẻ ám hiểm, vẻ mặt tươi cười nói: “Được lắm, chúng ta lên thuyền thôi.”
Dạ Nhiên gật gật đầu, cùng hắn bước xuống xe.
Một nhóm mười mấy người bước nhanh về phía chiếc du thuyền.
Dạ Nhiên chợt rút súng ra, nhắm ngay cái ót của người trước mặt bắn một phát, não văng khắp nơi. Trong lúc mọi người còn kinh ngạc, Dạ Nhiên đã nhanh chóng đoạt lấy chìa khóa xe từ chỗ người kia.
Mọi người giơ súng lên đồng loạt bắn trả, Dạ Nhiên vừa đánh vừa lui, sườn phải đột nhiên đau nhói, bị đạn xuyên qua, hắn khẽ cong thắt lưng lùi lại vào trong xe.
Mấy chiếc xe hơi từ đường quốc lộ ven biển đuổi tới kịp, bên tai liên tục truyền đến tiếng đạn bắn vào sườn xe. Hắn khẽ gập thắt lưng, máu chảy ra ngoài, trong đầu óc lạnh lẽo của hắn hiện lên một cái tên: Bùi Thù Thành.
Kế hoạch này của Johnny vốn dĩ rất hoàn mỹ, chỉ là ánh mắt của hắn lại bán đứng hắn mà thôi. Càng đến gần bờ biển, ánh mắt của hắn càng hưng phấn ___ đó là một loại hưng phấn vì khát máu.
Dạ Nhiên suy nghĩ nửa ngày rốt cuộc cũng nghĩ ra tại sao hắn lại muốn đối phó mình: một tuần trước Bùi Thù Thành dẫn theo Liên Sơ chạy tới Mỹ, bốn ngày trước Johnny gọi điện mời mình tới Mỹ “nói chuyện làm ăn”, sau đó một ngày, chính là ba ngày trước, bên thành phố A lại gặp phải chuyện không may, còn mình chạy trốn. Người đứng sau Viên Ngạn cũng chính là hắn, đây là một cái bẫy liên hoàn được bố trí rất tỉ mỉ, mục đích là dẫn mình từng bước từng bước chui vào trong rọ.
“Bụp” một tiếng, là tiếng bánh xe bị bể truyền đến từ sau lưng.
Con thuyền nhẹ nhàng lắc lư, Liên Sơ đứng lặng trước mũi thuyền ngắm nhìn biển rộng, thế giới ban ngày chói lọi từ từ chuyển màu xanh lam giờ phút này đã biến thành một màu đen, u ám, lại giống như tản ra một loại mê hoặc khiến người ta sợ hãi.
Có người tiến lại ôm chặt cô từ phía sau, cô nhẹ nhàng nghiêng người dựa vào lồng ngực rộng rãi mà ấm áp của anh.
“Sao em lại có vẻ mất hứng như vậy? Trước kia không phải em cũng thích được ra biển sao?” Anh nhẹ giọng hỏi.
“Không có gì”, cô cười gượng, “Đây là lần đầu tiên sau năm năm em mới lại bước lên thuyền.”
Từ lúc tự mình thoát khỏi chiếc thuyền kia, năm năm qua, cô chưa từng bước lên boong thuyền thêm một lần nào nữa.
Đêm hôm ấy, ánh trăng tựa như băng, dòng sông xanh như lụa, một chiếc thuyền lá bị hư, quả nhiên là lạnh.
Cô hơi rụt đầu về phía sau một chút, “Thù Thành, ôm chặt em, hơi lạnh.
***
Chiếc xe lao nhanh ra khỏi đường quốc lộ ven biển, chiếc xe phía sau cũng bám chặt lao tới, trước mắt là đoạn sườn núi trơ trọi và bãi đá ngầm lởm chởm, cuối cùng là biển rộng mênh mông.
Sắp tới đường cùng.
Tình cảnh này nghĩ lại quả thật giống như đã từng quen biết ___
Liên Sơ lái một chiếc Fukang cà tàng lao nhanh trên đường lớn của đoạn sườn núi trơ trọi, chiếc xe việt dã ở phía sau càng đuổi càng gần. Hắn ngồi ở ghế lái phụ kế bên chần chừ tính toán: bây giờ nên giữ cô ấy lại hay là nhìn tiếp xem cô ấy rốt cuộc có thể làm ầm ĩ đến bước nào?
Tâm trạng của hắn cực kỳ vui vẻ, nhìn một bên sườn mặt của cô chằm chằm, vẫn là đường cong thanh tú mềm mại, vẻ mặt nghiêm túc lạnh lùng…Còn có dáng vẻ nghiêm nghị bất khả xâm phạm ấy.
Nghĩ tới bữa ăn thịnh soạn sắp tới, bụng dưới của hắn lại không nhịn được nổi lên cảm giác cực kỳ khó chịu, khô nóng và căng chặt khác thường. Đợi đi, để xem lúc cô ấy nằm ở dưới thân bị mình hung hăng đâm thẳng thì sẽ có bộ dáng gì.
Có phải vẫn lạnh lùng như vậy? Cứng cỏi
như vậy? Đẹp đẽ như vậy không?
Đột nhiên, hắn thấy cô nhìn qua kính chiếu hậu, sau đó nghiêng đầu nhìn phía bên ngoài cửa xe một lát, gương mặt nghiêm túc lạnh lùng lộ ra một tia quả quyết mãnh liệt, đột ngột đánh tay lái, xe lập tức trượt ra khỏi đường lớn, dọc theo sườn núi trơ trọi nghiêng gần 50 độ lao thẳng xuống dưới.
Hắn nhìn cô trân trối, lạnh lùng mở miệng: “Cô điên rồi à?!”
Cô tiếp tục làm mặt lạnh, cắn răng nói: “Vịn chắc vào!”
Mẹ nó, dáng vẻ của cô lúc đó thật mẹ nó khiến cho người ta muốn phát hỏa, cả đời này hắn cũng chưa từng nổi giận đến như vậy.
Dạ Nhiên không khỏi bật cười, đột nhiên dùng sức đạp chân ga tới mức tột cùng. Xe bay ra khỏi đường quốc lộ ven biển, vượt qua sườn núi và bãi đá ngầm, sau một tiếng “Bùm” thật lớn thì lao thẳng xuống biển.
Trong phút chốc, nước từ bốn phương tám hướng đã ùn ùn ập xuống, lồng ngực và huyệt thái dương lập tức như muốn nổ tung, toàn thân đau nhức đến nỗi không còn một chút sức lực nào nữa.
Ngực bị nghẹt thở đến mức khó chịu, cổ họng giống như bị thít chặt lại, nhịp tim bắt đầu đập loạn… Hắn biết, hắn sắp chết rồi.
Một người như hắn mà chết thì sẽ thế nào? Không nghi ngờ chút nào, sau đó chính là địa ngục.
Đã từng, cô cũng sắp tới gần với tử vong.
Hôm đó, trên con đường núi gập ghềnh, hắn cõng cô đi về phía trước, sắc trời ngày càng đen, con đường dài như vô tận.
Cô dần dần chịu không nổi, hàm hồ nói một câu: “Nơi này chắc có một cái hang động.”
“Cái gì?” Hắn nghe không rõ.
“Trong tiểu thuyết võ hiệp, nơi này cũng có một cái hang động để chúng ta trú lại chữa thương.”
“…”
Sau một lúc không nghe được tiếng động của cô, hắn nhịn không được gọi một tiếng: “Liên Sơ”.
“…Hả?”
“Cô không muốn cứ như vậy mà ngủ mất chứ? Nói chút chuyện gì đi.”
Cô mở mắt, cố gắng nghĩ, “Anh biết Bùi Thù Thành chứ? Chính là chồng của tôi ấy.”
“Biết.”
“Nếu như tôi thật sự chết đi rồi…Anh nhắn lại với anh ấy, chỉ cần vì tôi mà giữ đạo hiếu ba năm là được, như vậy tôi sẽ không trách anh ấy…” Một lát sau, cô lại nhỏ giọng nói: “Được rồi, một năm là được.”
Anh trầm mặc một lúc, hỏi: “Chỉ có như vậy? Không bắt cái bọn buôn bán ma túy lại? Cũng không tóm mấy gã hại chết cô lại?”
Liên Sơ im lặng không nói gì, một lát sau, hắn cảm giác được cô hơi khẽ cười, nhưng hắn biết là cô đang khóc.
“Sao vậy?”
“Nhớ tới truyện cười nghe được trước kia”, cô gắng sức giữ vững tinh thần nói: “Anh đã từng nghe nói trên đời này có địa ngục chưa?”
“Nghe nói.”
“Tôi chưa từng làm qua chuyện xấu, dù có chết cũng không phải xuống địa ngục. Nhưng mà, tôi muốn được ở đó, tôi muốn xin vị quan cai quản địa ngục cho phép tôi chịu phạt ở đó để đợi mấy kẻ buôn bán ma túy.”
“Chờ đưa bọn họ xuống chảo dầu (36)?”
“Vậy coi như là nhẹ, tôi muốn tạo ba cái phòng xử phạt, để bọn chúng tự chọn phòng. Căn thứ nhất tôi sẽ bày vạc dầu chờ sẵn bọn họ; căn thứ hai sẽ đem bọn họ buộc lại, dùng dao găm bị gỉ từ từ cắt thịt da; căn thứ ba sẽ là một cái ao phân, độ sâu đến thắt lưng, tôi sẽ bắt bọn họ đứng ở trong đó vừa uống trà vừa ăn cơm.”
“E hèm, bọn họ nhất định sẽ chọn phòng thứ ba.”
“Đúng vậy, tôi cũng nghĩ như vậy.” Trong giọng nói yếu ớt của cô lộ ra một tia hưng phấn, “Ha ha, chờ bọn họ bước vào, tôi sẽ nói cho bọn họ biết: các vị, bữa trưa đã hết giờ rồi, bây giờ, xin các vị giữ vững tư thế chổng ngược.”
Bước chân của hắn hơi khựng lại.
Qua một hồi lâu, hắn nói: “Kỳ Liên Sơ, cô thật sự quá ghê tởm rồi.”
Nếu như, giờ phút này có cô chờ sẵn ở địa ngục, hắn đã biết, bất luận thế nào cũng không thể chọn phòng thứ ba… Hắn chợt bung hết một phần khí lực cuối cùng mà hắn dành dụm được, nhún người nhảy lên, phá cửa xe rồi nhảy thẳng ra ngoài.
_______________
(34) Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất: không sợ 1 vạn, chỉ sợ một phần một vạn. Đây là câu thành ngữ của TQ, “nhất vạn” chỉ một việc gì đó có khả năng xảy ra cao hoặc nhiều lần, “vạn nhất” nghĩa là lỡ như, chẳng may. Câu này có ý nghĩ nhắc nhở người ta phải làm việc cẩn trọng, đề phòng những việc không hay hoặc là khó lường trước được xảy ra.
(35) Katamine: Với liều lượng ít và sử dụng hợp pháp, Katamine là một loại thuốc gây mê nhanh chóng được sử dụng trong phẫu thuật dành cho người và động vật. Nhưng với liều lượng cao, nó có thể gây ra ngộ độc và gây ảo giác giống như một loại ma túy khác như heroin, thuốc lắc, cocaine… Hiện nay, nó đã được liệt vào danh sách một trong những loại ma túy bị cấm sử dụng (trừ khi được chỉ định trong y học).
(36) Vạc dầu: Đây là một loại hình phạt thời phong kiến, người ta đun nóng một cái chảo dầu, khi nó đang sôi thì thả người có tội vào. Nó còn được coi là một hình phạt được sử dụng để trừng phạt những kẻ có tội bị chết đi và bị đày xuống địa ngục.