Mặc dù cả Thù Thành và Tống Ca đều bị không ít ngoại thương nhưng tổng thể mà nói tính mạng coi như là được bảo toàn tốt đẹp. Tất cả mọi người không nhịn được kích động một trận, sau đó, Thù Thành và Tống Ca đều bị đưa đến bệnh viện.
Hai ngày nay, Liên Sơ quả thật rất hài lòng, chân Thù Thành bị thương, đôi mắt lại tạm thời không thể lộ ra ngoài ánh sáng, mọi chuyện lớn nhỏ đều phải lệ thuộc vào cô. Cô cảm thấy bản thân ở trong cái nhà này chưa từng được gánh vác nhiều việc như vậy, rốt cuộc cũng có cơ hội thể hiện hết tầm quan trọng của bản thân.
Hôm nay, cô hầm một nồi canh mực nấm hương cực lớn ép buộc Thù Thành uống: “Uống thêm một hớp nữa, loại canh mực này thích hợp cho bệnh nhân uống.”
Thù Thành nhẫn nhịn, còn đem chén canh thứ N mà cô đưa tận tới miệng uống xong.
Khê Đình đứng ở một bên, đôi mắt trong veo tò mò nhìn hai người họ, hỏi: “Dì Liên Sơ, tại sao chú Bùi phải để dì giúp chú ấy ăn cơm ạ?”
Chỉ nghe thấy Liên Sơ đáp lại cực kỳ nghiêm túc: “Bởi vì hiện tại chú ấy chính là đứa con lớn của dì.”
Thù Thành dù có trấn định thế nào cũng không nhịn được mà ho sặc sụa.
Khê Đình tiếp tục tò mò hỏi: “Vậy ai là đứa nhỏ nhà dì ạ?”
Liên Sơ đặt chén canh xuống, ôm lấy Khê Đình buôn nôn nói: “Dĩ nhiên là Khê Đình nhà ta.”
Hai người đó không ngại mà ở đó ngán tới ngán lui, Thù Thành đứng ở một bên tằng hắng, nghiêm mặt nói: “Khê Đình, cháu ra ngoài chơi một lát đi.”
Khê Đình im lặng ra cửa.
Liên Sơ nhíu mày hỏi: “Sao anh lại hù dọa con bé?”
Thù Thành sịu dàng nói: “Liên Sơ, kéo rèm cửa lên đi.”
“Để làm chi?”
“Anh muốn nhìn em một lát.”
“Không được, hiện tại anh vẫn chưa thể mở cái bịt mắt ra được.”
Anh ăn vạ nói: “Không có việc gì, anh cũng không bị nhốt lại dưới tầng hầm quá lâu.”
Liên Sơ nghĩ lại thấy cũng đúng, vì vậy đóng cửa lại, đi tới cửa sổ kéo rèm cửa lên.
Thù Thành gỡ bịt mắt xuống, từ từ thích ứng với ánh sáng lờ mờ, dần dần, trong ánh sáng mơ hồ thấy được hình dáng của cô.
“Liên Sơ, lại đây một chút.”
Liên Sơ xích lại gần hơn.
Anh vươn tay vuốt ve từng điểm của cô, từ trên xuống dưới.
Cô nghĩ: tên bại hoại này, thân thể còn chưa bình phục đã bắt đầu suy nghĩ đến chuyện dâm dục rồi.
Ai dè, anh chỉ từ từ mở rộng cánh tay, ôm cô vào ngực, rất dịu dàng, không hề nhiễm một chút ham muốn tình dục nào.
Trong lòng Liên Sơ vừa ngọt ngào vừa hơi xấu hổ, sau lại thẹn quá trở thành nổi giận. Cô dùng sức đẩy mạnh anh ngã xuống giường, thở phì phò nói: “Bùi Thù Thành, anh bắt nạt em!”
Thù Thành ngạc nhiên: “Anh bắt nạt em lúc nào hả?”
“Anh…Nhiều ngày như vậy, cũng không chịu hôn em.”
…
Thù Thành lại không nhịn được cười phá lên, Liên Sơ tiếp tục ảo não, bất quá, cô đã mệt đến nỗi không còn hơi sức để mà nổi giận.
Anh vỗ về tấm lưng đã bị lấm tấm mồ hôi của cô, nhỏ giọng nói: “Vợ à, hôm nay thật cực khổ cho em rồi, nhưng mà, đây thật sự là một việc tốn sức đúng không? Có phải sau này em cũng nên đối xử với anh tốt hơn một chút?”
***
Tình trạng thân thể của Thù Thành khôi phục rất tốt, vài ngày sau, trợ lý Hoàng Việt của anh cũng tới báo cáo lại tình hình điều tra sự việc lần này với anh: “…Kết quả điều tra sơ bộ của tổ điều tra là bởi vì bộ hãm của thang máy tầng hầm mất tác dụng dẫn đến trượt không phanh.”
“Bộ hãm mất tác dụng?” Thù Thành cau mày hỏi: “Thiết bị máy móc quan trọng như thế không phải đều được kiểm tra và tu sửa định kỳ sao?”
Hoàng Việt đáp: “Vấn đề ở chỗ này, thiết bị này mới được mua vào cuối năm ngoái, biên bản kiểm tra định kỳ cũng không quá hoàn chỉnh, không hiểu lý do tại sao lại bỗng nhiên xuất hiện trục trặc như vậy?”
Thù Thành trầm ngâm hỏi: “Nói vậy, rất có thể là do người làm?”
“Đúng vậy, mặc dù không có dấu vết do con người phá hoại một cách rõ ràng nhưng người phụ trách phòng máy của thang máy tầng hầm là Đinh Minh quả thật rất khả nghi, kỹ thuật của anh ta giỏi nhất nhì công ty, không lý nào ngay cả một vấn đề lớn như vậy cũng không phát hiện ra. Tổ điều tra từng gọi anh ta vào nói chuyện, miệng anh ta ngược lại cứng rắn cực kỳ, cứ một mực khẳng định là do bản thân mình sơ suất, đồng ý tiếp nhận xử phạt, lại còn chủ động đưa đơn từ chức. Tôi nghĩ anh ta thực sự có vấn đề, sợ anh ta chạy trốn, tôi mới tìm người theo dõi anh ta.”
Ánh mắt Thù Thành chợt lóe: “Nếu tổ điều tra hỏi không được, vậy để cục cảnh sát tra hỏi anh ta. Cậu giúp tôi liên lạc với phòng cảnh sát điều tra khu vực, tôi sẽ đích thân nói chuyện với bọn họ.
Hoàng Việt gật đầu đáp: “Dạ, tôi sẽ đi làm.”
Anh ta chuẩn bị ra cửa thì Thù Thành đột nhiên gọi lại: “Thôi, chuyện này tạm thời đừng kinh động đến cảnh sát, tự chúng ta biết là được rồi. Cậu tìm người đi xử lý chuyện này, nhớ đừng để lại sơ hở.”
Hoàng Việt hơi ngẩn ra, càng không hiểu nổi vì sao Bùi Thù Thành lại muốn chọn phương pháp xử lý có vẻ phiền toái và mạo hiểm như vậy, nhưng anh ta cũng chỉ vuốt cằm đáp: “Dạ, tôi biết rồi.”
Nói xong, sải bước ra ngoài.
Sau khi Hoàng Việt rời đi, tâm trạng của Thù Thành tệ, theo thói quen lại thò tay tìm thuốc trong túi của mình, sờ mãi không thấy mới nhớ ra là bị Liên Sơ tịch thu hết tất cả rồi.
Đúng lúc Liên Sơ lại bước vào. Nhìn thấy cô, sắc mặt của anh mới hơi dịu lại.
Liên Sơ bước tới sờ sờ chân mày của anh: “Sao sắc mặt của anh lại đăm chiêu ủ dột thế này? Em vừa thấy Hoàng Việt bước ra, có phải việc buôn bán gặp phải phiền toái rồi không?”
Thù Thành kéo cô ngồi xuống, mỉm cười nói: “Không có việc gì?”
Liên Sơ có vẻ không tin: “Có phải anh đang lo lắng sự việc lần này sẽ có ảnh hưởng đối với việc đấu thầu quyền khai thác mỏ quặng? Đừng lo lắng, em đã đọc báo rồi, tất cả đều cho rằng tình huống nguy hiểm lần này đã được phát hiện và xử lý rất kịp thời, còn nói công ty Sở Thịnh cực kỳ chú trọng tới công tác an toàn. Đáng nói hơn là, trong sự kiện lần này, cả chủ tịch và tổng quản lý của công ty Sở Thịnh đều gặp nguy không loạn, thấy biến không sợ hãi, phẩm chất cao thượng, đời sau…”
Thù Thành không nhịn được cắt ngang: “Lời nói buồn nôn như vậy đều là em nghĩ ra chứ gì?”
“Thật sự là viết như vậy mà! Không tin để em lấy anh xem.”
“Vậy là em tốn tiền kêu người ta viết như vậy?”
Liên Sơ nổi đóa: “Cái người này…Đúng vậy đúng vậy đấy, em kêu người ta viết như vậy đấy, tốn một trăm vạn kêu người ta viết anh và người phụ nữ khác thành một cặp kim đồng ngọc nữ, mau trả tiền lại cho em.”
Thù Thành cười vang, ôm cổ của cô kéo gần lại hôn, cô bị mấy sợi râu hai ngày chưa cạo của anh làm nhột, đang muốn nổi giận lại nghe được tiếng thờ dài của anh ở sát tai mình: “Liên Sơ, may mà có em.”
***
Hai ngày sau, Đinh Minh cuối cùng cũng chịu khai thật.
Hoàng Việt nói: “Tổng giám đốc Bùi, quả nhiên là có người mua chuộc anh ta…”
Bùi Thù Thành bất động nói: “Đỉnh Việt.”
Hoàng Việt kinh ngạc: “Ngài đã biết từ trước?”
Thù Thành cười lạnh, thật ra thì chuyện này cũng không có gì là khó đoán. Người có khả năng làm chuyện này nhất chính là đối thủ cạnh tranh đang giành giật quyền khai thác mỏ quặng lần này. Đối chiếu lại danh sách các công ty, có thực lực, có
lá gan, lại có tiền án cũng chỉ có một.
Hoàng Việt nói: "Tổng giám đốc Bùi, xử lý thế nào bây giờ? Có cần báo cảnh sát không? Đinh Minh lấy tiền của Đỉnh Việt mua đất ở Hải Nam, phần còn lại do em vợ anh ta đứng tên gửi ở ngân hàng, chúng ta cũng nắm trong lòng bàn tay rồi. Thì ra là tên tiểu tử kia léng phéng với em vợ anh ta, hai người còn chuẩn bị cao chạy xa bay nữa chứ. Cũng may nhờ chúng ta đến kịp nếu không bọn họ thiếu chút nữa đã bị người ta giết rồi. Tiểu tử kia bị sợ đến mức khai hết cả ra. Tất cả đều do một người quản lý của Đỉnh Việt tên là Lý Dũng đứng ra xử lý, vừa uy hiếp vừa dụ dỗ khiến Đinh Minh không có cách nào cự tuyệt. Công ty Đỉnh Việt này tôi đã điều tra, trước kia chính là công ty của mấy kẻ côn đồ, hai giới hắc bạch đều ăn sạch, đã quen làm mưa làm gió ở thành phố B, lần này cư nhiên chạy tới thành phố Đồng giễu võ giương oai, đánh nhầm chủ ý. Tổng giám đốc Bùi, đúng lúc chúng ta có thể lợi dụng sự việc lần này để giải quyết luôn cái đại phiền toái này...."
Thù Thành cắt đứt lời anh ta: "Được rồi, chuyện này trước tiên đè xuống đã." Hoàng Việt sửng sốt: "Cái gì?"
Thù Thành vô cảm nói: "Chuyện này tạm thời cứ để đó, cậu giúp tôi điều tra hành tung của Nhiếp Bá Khôn một chút, nghĩ cách lấy được phương thức liên lạc cá nhân của ông ta."
Hoàng Việt hơi dừng lại một chút, sau đó gật đầu: "Vâng."
Hoàng Việt cáo từ rời đi.
Tiếng bước chân càng lúc càng xa, trong lòng Thù Thành lại càng rối loạn.
Đỉnh Việt, Đỉnh Việt.
Anh hơi mệt, nhắm mắt lại.
__Cha của con lúc còn sống, tên của ông ấy gọi là Nhiếp Bá Khôn... Từ lúc đó, mẹ đã hạ quyết tâm phải dẫn con rời đi, mẹ không thể để con lớn lên trong một hoàn cảnh như vậy. Nếu cứ tiếp tục, lớn len con cũng sẽ trở thành một người đàn ông ma quỷ giống như ông ấy.
__Con muốn đi gặp ông ấy cũng được, chẳng qua là, phải đợi cho đến khi mẹ chết! Đời này, mẹ không muốn có chút quan hệ gì với người kia nữa.
Lời nói của Triệu Như Vân lại xuất hiện bên tai, Thù Thành không nhịn được cười chua xót. Mặc dù anh từng đồng ý với mẹ là sẽ không gặp lại ông ấy, nhưng mà, mọi chuyện đã đến nước này cũng không thể mặc ọi chuyện phát triển đến mức phụ tử tương tàn (37).
Người kia có lẽ thật sự là một con người ma quỷ, chỉ là, mặc kệ thế nào, ông ấy vẫn là cha của anh.
***
Tại thành phố A, trong biệt thự của Nhiếp Bá Khôn.
Ngu Minh cười nói với Dạ Nhiên: "Anh, vẫn là anh giỏi nhất, sáng sớm đã lừa gạt lão già kia xuất ngoại, hiện tại tên họ Bùi kia đang tìm hắn khắp nơi đấy."
Dạ Nhiên cũng cười: "Đây không phải là kế hoạch lâu dài, hơn nữa, gã con nuôi của hắn cũng sắp được ra tù, mà tên đó lại không phải là cái đèn cạn dầu (3
***
Thân thể của Thù Thành hồi phục rất tốt, việc công ty cũng không có trở ngại gì, chỉ là vẫn không thể tra được hành tung của Nhiếp Bá Không có lẽ là ra nước ngoài tránh đầu sóng ngọn gió rồi (40).
Trong lòng Thù Thành không biết rõ là mất mác hay thở phào một hơi. Mặc kệ thế nào, một chiêu của Đỉnh Việt lần này không mấy tác dụng, họ chắc chắn không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa.
Liên Sơ lo lắng rất tỉ mỉ, phát hiện tâm trạng của anh không tốt, nói bóng nói gió một hồi cũng không được đành cứng rắn hỏi dồn. Anh vốn dĩ không muốn đem những chuyện phiền muộn này nói cho cô biết nhưng lại không chịu nổi cô bám dai dẳng, không thể làm gì khác hơn là đem chuyện ân oán của ba mươi năm trước nói lại một cách đại khái để cô biết.
Liên Sơ nghe được không khỏi cũng thổn thức hồi lâu, suy nghĩ một hồi nói: "Thù Thành, hai chúng ta đều là người có duyên mỏng với tỉnh cha con, từ nhỏ đã không có cha, hiện tại đột nhiên có thêm một người cha cũng là một loại may mắn. Em nghĩ đây là ông trời ột cơ hội để bù đắp lại cho anh, cũng là bù đắp lại cho những nuối tiếc cả đời của cha mẹ anh. Thù Thành, anh yên tâm, hai người sẽ được gặp nhau, dì cũng sẽ thông cảm cho anh."