Một ngày kia, Thù Thành xử lý xong toàn bộ công việc chất đống của mình đã là bảy giờ tối. Anh cử động động cánh tay cứng ngắc của mình một chút, cầm di động trên bàn lên bắt đầu gọi điện cho Liên Sơ.
Bên kia điện thoại, Liên Sơ còn đang tất bật trong phòng bếp, tiếp điện thoại không nhịn được nói vài câu đã muốn cúp: “Xong chưa, em cúp điện thoại, xương cá đang chờ em thả nó vào nồi đấy.”
Thù Thành nở nụ cười: “Canh cá à, xem ra hôm nay anh lại có lộc ăn.”
Liên Sơ khẽ hừ một tiếng: “Anh về nhà sớm một chút, về trễ không để phần lại cho anh.”
“Xương cá còn chưa có bỏ vào nồi đâu, ít nhất cũng phải hầm 30 phút, anh nhất định về trước lúc em đặt nó lên bàn cơm.”
“Không được tăng tốc đâu đấy.”
“Yên tâm, canh cũng sắp bị nấu cạn rồi.”
Liên Sơ ‘a’ một tiếng, cúp điện thoại cái rụp.
Thù Thành không nhịn được bật cười, cầm áo khoác đặt trên ghế dựa lên, đứng dậy ra cửa.
***
Theo thang máy đi xuống tầng hầm đậu xe, cách đó không xa, một nhân viên bảo an lập tức bước ra khỏi trạm gác chào hỏi. dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don