Một tiếng “ầm” thật lớn, xe của Dạ Nhiên bị đâm phải lộn nhào trên mặt đất.
Qua một vài giây, đầu óc của hắn mới phản ứng kịp từ trong trống rỗng, thân thể mắc kẹt ở vị trí lái xe, toàn thân đau đớn.
Mặc kệ thế nào cũng không thể tiếp tục đợi trong xe, xe có thể sẽ nổ tung. Hắn khó nhọc đẩy cửa xe ra.
Lúc này, một đôi chân lạnh lùng của đàn ông bước qua đứng trước mặt hắn. Hắn bị túm ra khỏi xe, tiếp theo, một quả đấm cứng như sắt đánh thẳng vào bụng hắn.
Thân thể của hắn văng ra, rơi xuống một chỗ cách đó chừng bảy tám thước.
Người đàn ông chậm rãi đến gần, dưới ánh trăng, khuôn mặt người đó hệt như điêu khắc.
Dạ Nhiên không nhịn được bật cười, chỉ một động tác nhỏ cũng khiến cho bụng của hắn bị đau nhức kịch liệt: “Quả nhiên là anh, Bùi Thù Thành.”
Thù Thành ngồi xổm xuống, từ trên cao nhìn hắn, vẻ mặt không chút biểu cảm, toàn thân lại tản ra một mùi máu tanh lạnh lẽo đáng sợ như tử thần, anh nói: “Thật đáng tiếc.”
“Đáng tiếc cái gì?”
“Tôi vốn dĩ muốn dùng một cách thoải mái nhất để giải quyết vấn đề, chỉ là thương thế của anh lại thành như vậy, quả nhiên là không được.”
Dạ Nhiên liếm liếm vết máu tanh mặn trên khóe môi, thản nhiên cười một tiếng, tay phải nhanh như gió bất ngờ đánh tới: “Việc đó…Không có vấn đề.”
Thù Thành lui lại, lạnh lùng nhìn Dạ Nhiên quật cường chống đỡ đứng lên. Xương sườn bị gãy khiến hắn phải khom người, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, máu từ khóe môi chảy ra, đỏ thẫm đến chói mắt.
Dù thế nào hắn cũng được coi là một người đàn ông dũng cảm, chẳng qua tình huống hiện giờ lại khiến Thù Thành mất đi dục vọng tự mình đánh hắn. Anh lấy khẩu súng ra, kéo chốt bảo hiểm, nói: “Anh cũng coi như đã cứu mạng cô ấy một lần, nói đi, còn có việc gì, tôi sẽ thay cô ấy trả phần ân tình này.”
Tình huống hôm nay khiến Dạ Nhiên cảm thấy cực kỳ châm chọc. Trước đó không lâu, Hàn Đông trước khi bị mình giết chết còn nhắn nhủ “Chăm sóc tốt cho cô ấy và Khê Đình”, chẳng lẽ hiện tại hắn lại đem lời đó nói lại với Bùi Thù Thành?
Có cần gì không? Cô ấy…không có mình, có phải cuối cùng cũng có thể lau sạch vết nhơ duy nhất trong cuộc đời này không, có thể không nuối tiếc chút nào cùng với chồng của mình vĩnh viễn sống một cuộc sống hạnh phúc, vui vẻ không?
Trong lòng Dạ Nhiên thoáng nổi lên một nỗi chua xót khó tả, thản nhiên cười nói: “Không có gì đáng kể, đời này của tôi, chuyện muốn làm cũng làm rồi, muốn một người phụ nữ cũng được rồi, nếu vì cô ấy mà dâng hiến mạng sống của mình tôi cũng vui lòng.”
Trong mắt Thù Thành nổi lên lửa giận, trở tay một cái đạnh mạnh vào hắn làm hắn lảo đảo lùi lại té ngã trên mặt đất, xương sườn bị gãy thúc mạnh vào lá phổi không ngừng ho khan.
“Anh nhớ rõ cho tôi, cô ấy là người phụ nữ của tôi, anh ngay cả nghĩ cũng không xứng!” Nói xong, giơ súng lên lạnh lùng nhắm ngay mi tâm của hắn.
Đúng lúc này, từ xa truyền đến một hồi còi gay gắt chói tai.
Hai người quay đầu lại, chỉ thấy một chiếc xe dừng lại ở chỗ xa, một người phụ nữ nhảy xuống từ chiếc xe, dốc hết toàn lực hét: “Thù Thành, đừng ___”, giọng nói trong trẻo vang vọng ở nơi hoang dã dội vào tim.
***
Cô chạy ra từ đám lau sậy, những bông cỏ lau trắng như tuyết, ánh trăng lững lờ, hơi lạnh cuối mùa thu, sương mù giăng phủ.
Hình ảnh này giống như sương mù mờ ảo khiến người ta giật mình.
Cô chạy nhanh về hướng này, bước chân vội vàng để lộ tâm trạng đầy lo
âu và hốt hoảng.
Hoảng loạn như thế, là vì anh hay vì hắn?
***
Liên Sơ rốt cuộc cũng chạy đến trước mặt bọn họ.
Trong khoảnh khắc, ba người đều im lặng.
Cô kinh ngạc nhìn Thù Thành nức nở nói: "Đừng như vậy, Thù Thành, đừng vì em mà làm chuyện điên rồ."
Thù Thành khẽ rũ mắt chăm chú nhìn cô, ánh mắt lạnh lẽo không một chút gợn sóng.
Dạ Nhiên cố gắng nhịn đau, bước vài bước đi về phía bọn họ.
Giong nói của cô khàn khàn: "Thù Thành, đừng nên vì thù hận mà phải dính máu tươi, đừng giống như em, chúng ta cũng từng là cảnh sát, cảm giác đó thật không dễ chịu chút nào. Huống chi, mọi chuyện đã qua, ân oán giữa em và anh ta cũng thanh toán hết, sẽ không còn một chút liên quan nào nữa."
"Liên Sơ, không cần gạt mình dối người", Thù Thành chậm rãi nói: "Chuyện này vĩnh viễn không thể qua, trừ khi, giữa anh và hắn có một người chết."
Trong nháy mắt, sắc mặt Liên Sơ cứng lại.
Thù Thành tiến lại nhìn cô: "Em biết không, trước đây anh và hắn đã tranh giành cấu xé lẫn nhau không biết bao nhiêu lần? Một người đàn ông từ bỏ em sẽ không vì em mà đi giết Hàn Đông, lại càng không thể không thèm để ý đến tính mạng của người khác mà hại anh suýt nữa phải vùi xác dưới tầng hầm. Dĩ nhiên, anh cũng từng đẩy hắn vào chỗ chết. Ván cờ này, không chết không xong. Liên Sơ....Rốt cuộc là em muốn để hắn chết? Hay là anh chết?"
"Không..." Đột nhiên nghe đến những chuyện này, trong lòng cô không khỏi rối loạn.
Thù Thành nhìn ánh mắt u ám của cô, không lên tiếng, quay đầu lại giơ súng nhắm vào Dạ Nhiên.
Dạ Nhiên chỉ lẳng lặng nhìn Liên Sơ, hy vọng ánh mắt của cô có thể nhìn theo họng súng, quay đầu lại liếc mắt nhìn hắn một cái.
Không nghĩ tới, cô đột nhiên tiến lên một bước nắm lấy bàn tay đang nắm súng của Thù Thành: "Đừng như vậy, giao hắn cho cảnh sát đi! Để luật pháp giải quyết toàn bộ vấn đề. Thù Thành, anh vốn định làm như vậy, đúng không? Em nhìn thấy Vên Ngạn cũng ở gần đây, giao Dạ Nhiên cho anh ấy được không?"
"Viên Ngạn?" Thù Thành khẽ cười lạnh: "Chờ Viên Ngạn chạy tới đã không nhìn thấy bóng dáng của hắn rồi, em chớ có hoài nghi năng lực chịu đựng và khả năng sống còn của hắn?
Liên Sơ không khỏi sửng sốt, sau đó cắn răng, chợt dùng sức đoạt lấy khẩu súng từ tay Thù Thành. Lửa giận trong mắt Thù Thành càng thêm mãnh liệt, chỉ có vẻ mặt sắc lạnh vẫn trừng cô, mặc cô đoạt lấy khẩu súng, trong lòng anh lại đột nhiên xám xịt như tro tàn.
Nhưng mà, lại thấy Liên Sơ xoay người như chớp, bình tĩnh bắn một phát vào đùi của Dạ Nhiên. Thù Thanh kinh hãi, Dạ Nhiên khuỵu gối nửa quỳ trên mặt đất, ngẩng đầu trừng mắt nhìn cô, ánh mắt nóng bỏng như lửa không thấy rõ là vui hay giận. Ánh mắt hai người giao nhau, Liên Sơ ngoảnh mặt đi, lại giơ súng bắn vào chiếc xe hơi đang lộn nhào trên mặt đất cách đó mấy chục thước.
Bình xăng bị một phát bắn thủng.
Trong nháy mắt, một tiếng nổ "Uỳnh" thật lớn vang lên, xe bốc cháy.
Ánh lửa thoáng chốc chiếu rọi cả bầu trời, xé rách màn đêm.
Liên Sơ quay đầu lại nhìn Thù Thành: "Bọn Viên Ngạn sắp tới rồi, Dạ Nhiên bị thương như vậy chắc chắn là không chạy được. Thù Thành, chúng ta đi."
Thù Thành đứng nghiêm bất động, gương mặt tựa như điêu khắc càng lúc càng nghiêm nghị, anh gằn từng chữ nói: "Từ trước đến nay, em luôn có rất nhiều lý do để ngăn cản anh giết hắn. Liên Sơ nói cho anh biết, trong lòng em rốt cuộc là không muốn anh giết người, hay là không muốn để hắn phải chết?"
"Thù Thành!"
"Đừng nói gạt anh!" Giọng nói của anh bỗng ngang ngược.
Từng tia lửa đôm đốp chiếu vào ánh mắt cuồng bạo của anh càng thêm nóng rực, Liên Sơ nhìn thấy ánh mắt của anh, không cách nào che giấu: "Phải, em không muốn anh vì em mà giết người, cũng không hy vọng hắn vì thế mà phải chết....Dù sao hắn cũng đã cứu em, cũng vì cứu em mà mới bị thương nặng như vậy."
"Vậy thì sao?" Thù Thành lạnh lùng phản bác: "Nếu như không phải hắn thiết kế dụ em vào cuộc, nếu như không phải hắn hãm hại anh ngồi tù ở Mĩ, em băn bản không cần lẻ loi đối mặt với chuyện này."
Lồng ngực Liên Sơ chợt chấn động: "Cái gì? Anh...Em không biết."
Thù Thành tiến lại gần hơn một bước: "Hiện tại em cũng biết rồi. Liên Sơ, đưa súng cho anh, để anh lấy lại công đạo cho những việc mà chúng ta gặp phải từ trước tới nay, còn không, em tự tay giải quyết chuyện này."
Liên Sơ không nhịn được lui lại: "Không...."
Ánh mắt Thù Thành thoáng vụt tắt, trong ngực phát ra một tiếng cười khổ lạnh đến thấu xương: "Em xem, tất cả đều là mượn cớ, rốt cuộc, là em không nỡ để hắn chết."
Trong lòng Liên Sơ vừa hỗn loạn vừa đau nhức: "Không, Thù Thành, anh đừng hiểu lầm em, không phải như anh nghĩ. Em quả thật không muốn hắn chết, nhưng cũng không phải bởi vì em có bất cứ tình cảm nào với hắn."
"Vậy vì cái gì?!" Anh nhìn cô chằm chằm, ánh mắt ấy khiến hô hấp của cô dừng lại.
Liên Sơ đáp: "Tương trợ nhau lúc hoạn nạn, đó là tương trợ lẫn nhau lúc hoạn nạn."