Đoán Xem Anh Yêu Em Nhiều Bao Nhiêu


Đêm đó, gió thổi mây bay, trên bầu trời hiện lên một vầng trăng khuyết, mặt nước màu xanh dương đậm đã được che phủ bởi một tầng ánh sáng nhàn nhạt.
Ánh trăng lạnh như băng, dòng sông như tơ lụa, hắn và cô trôi dạt trên một chiếc thuyền hoang. Toàn thân hắn lạnh ngắt, từ từ mất đi cảm giác, trong lòng lại dậy lên một chút tư vị ngọt ngào, cho đến khi lại ngủ.
……
Một lần khác, hắn và Liên Sơ cùng nhau canh giữ trước giường bệnh suốt một ngày một đêm, tờ mờ sáng lại nghe được có người gọi nhỏ: “Chú, chú.”
Hắn và Liên Sơ nhìn thấy đều nhảy dựng lên, vui mừng khôn xiết: “Khê Đình, cháu đã tỉnh.”
Hết sạch gạo đạn, ba người bọn họ phải núp dưới chân cầu vượt để tránh gió tránh mưa, trải báo ra ngồi gặm bánh bao nguội, Liên Sơ đột nhiên chỉ vào một góc tờ báo nói: “Anh xem, khách sạn XX kỷ niệm 10 năm thành lập đại hạ giá, phòng tiêu chuẩn giảm một nửa, 55 tệ một ngày, phòng đơn giảm 4 lần, 105 tệ một ngày…”
Hắn lập tức đứng lên giật lấy tờ báo.
“Anh làm gì thế?”
“Nhanh lên một chút, hoạt động đến 12 gờ trưa mai là kết thúc rồi.”
……
Dạ Nhiên rốt cuộc nấu ra được một bình trông có vẻ giống cà phê, thấp thỏm rót cho Liên Sơ một chén. Cô nhấp thử một ngụm, cau mày đặt lại chỗ cũ.
Hắn vừa định hỏi cô thấy thế nào.
Cô cắt ngang lời anh, nói: “Đừng nói cho em biết tên loại cà phê này, để em đoán một chút….Ừ, cà phê “miêu thỉ” (c*t mèo) đúng không? Nghe nói có loại cà phê có tên thế này. Thật là vị cũng như tên.”
Dạ Nhiên thở dài, đem hết cà phê còn lại trong bình đổ vào bồn nước, “Cảm ơn em, rốt cuộc cũng không gọi nó là cà phê c*t chó.”
……

Thời gian quay lại mấy năm trước, trước cửa phòng khám Lưu Nhất Minh, Liên Sơ nói với hắn: “Dạ Nhiên, việc tôi có thể làm cũng chỉ có chừng thứ này, về sau anh hay tự mình bảo trọng.”
“Liên Sơ, cảm ơn em.”
Cô lắc đầu: “Anh đã cứu tôi, chúng ta coi như huề nhau.”
……
Tình huống bây giờ cũng giống như lúc trước, việc cô có thể làm cho hắn cũng chỉ có vậy. Năm đó, cô dẫn hắn xuống thuyền, giao cho bác sĩ, cho hắn một cơ hội sống sót liền dứt khoát bỏ đi. Hiện tại, cô ngăn cản Bùi Thù Thành, bắn bỏ chân của hắn, lại để cho hắn một cơ hội nhận sự phát quyết “công bằng” của pháp luật, sau đó có thể ung dung thoải mái rời đi.
Đương nhiên, rốt cuộc tin mình sống hay chết có lẽ còn có thể đổi được vài tiếng khóc sụt sịt của cô.
Việc cô có thể làm cho hắn cũng chỉ có vậy.
Cô gọi đó là “Tương trợ lẫn nhau lúc hoạn nạn.”
Tuy nhớ rõ mối quan hệ đồng lập hiệp lực những lúc khó khăn, nhưng đối với cô mà nói, tương trợ lẫn nhau lúc hoạn nạn…Không bằng tương trợ lẫn nhau trong chốn giang hồ.
Chẳng qua là, cô đã sớm rời khỏi chiếc thuyền kia, mà hắn, những năm gần đây vẫn ở lại trên chiếc thuyền đó.
***
Khóe môi Dạ Nhiên lộ ra một nụ cười chua xót, mang theo chút vui vẻ thản nhiên. Nụ cười này thiêu đốt, đâm vào lục phụ ngũ tạng của Thù Thành.
Nhìn thấy sắc mặt của Thù Thành lúc này, Liên Sơ hối hận đến cực điểm. Cô không biết tại sao những từ chưa bao giờ xuất hiện trong đầu ấy lại có thể bật thốt lên ở trước mặt Thù Thành. Anh phải chịu thương tổn biết bao? Từ trước tới nay, cũng chỉ có cô mới đủ bản lĩnh gây thương tổn cho anh.
“Thù Thành!” Cô muốn nắm tay anh, nhưng anh lại xoay người dứt khoát bỏ đi.
Liên Sơ giật mình, xoay người đuổi theo anh.

Ánh mắt Dạ Nhiên bất động, đột nhiên cười một tràng, ngửa mặt lên, té ngã xuống đất.
Cách đó không xa, chiếc xe bốc cháy nổ bùm bùm, dần dần cuốn theo những cành khô ở bên cạnh. Lửa bùng cháy càng mạnh, tựa như, những khát vọng kia chỉ xứng với đêm tối.
Lúc ngọn lửa gần lan ra, bên tai lại truyền tới tiếng còi xe cảnh sát.
***
Liên Sơ tìm được Thù Thành tại ban công lâu cuối của ngôi biệt thự. Nhìn thấy anh, trong lòng cô bỗng do dự, nán lại hay là chạy qua đó, bước chân không tự chủ mà hơi chậm lại.
Anh ngồi dưới bầu trời đêm không hề động đậy, giống như đặt mình trong một cánh đồng hoang vắng không có một bóng người, trên mặt không có biểu cảm, vừa tịch mịch vừa uể oải như vậy.
Cô chưa từng thấy một Thù Thành như vậy. Tình yêu của Thù Thành vẫn luôn vững vàng như núi, vĩnh viễn không có một chút dao động hay biến đổi thất thường nào. Bất quá, vững vàng như núi hay mưa gió thất thường cũng sẽ có một ngày mệt mỏi.
Cô đi tới, giọng nói khàn khàn: “Thù Thành, thật xin lỗi, không phải như anh nghĩ đâu, em không biết làm cách nào diễn đạt ý của em. Những ngày tháng rời khỏi anh, em giống như một cái xác không hồn, không có vui vẻ cũng không có bi thương, thậm chí có lúc còn quên đói khát và rét lạnh. Sau đó, lại gặp được Dạ Nhiên và Khê Đình. Bọn họ với em, cũng giống như những ngày không có em, anh có Lâm Tri và Tống Ca vậy. Tuy ngoài mặt là em giúp đỡ bọn họ, nhưng trên thực tế là bọn họ đã giúp cho cuộc sống của em có chút mục tiêu và động lực.
Nhưng mà, Thù Thành, em tuyệt đối không hoài niệm những ngày đó. Khoảng thời gian đó, tuy cũng có lúc vui vẻ, khi phiền não, nhưng thật ra trong lòng em lại trống rỗng vô cùng. Chỉ những lúc thật sự ở bên anh, em mới cảm nhạn được hạnh phúc và niềm vui thật sự.
Dạ Nhiên giống như một người bạn cùng em bước qua một đoạn khó khăn, em cảm động và biết ơn sựu giúp đỡ của hắn, nhưng tình bạn này lại không phải là thứ mà em hy vọng hay lựa chọn, em không quyến luyến khi rời khỏi hắn.
Thù Thành, thật xin lỗi vì đã làm trái tim của anh bị tổn thương. Anh mang lại cho em hạnh phúc nhiều như vậy, mà em lại chỉ biết làm tổn thương anh. Tha lỗi cho em, tha thứ em thêm một lần nữa được không?
Thù Thành quay đầu lại, dùng một loại ánh mắt mà cô không có cách nào miêu tả, không chống đỡ được, nhỏ giọng nói: “Tha thứ em? Không, là em phải tha thứ cho anh mới phải.
Anh là chồng của em, dù thế nào cũng phải nói với em: không việc gì, tất cả đã có anh, dù có bất cứ chuyện gì chúng ta vẫn ở cùng một chỗ. Nhưng trên thực tế, lúc em phải ở trên thuyền, nguy hiểm đến cửu tử nhất sinh, là người đàn ông khác đã cứu em…Khi em lẻ loi sống như một cái xác không hồn vẫn là người đàn ông đó ở cạnh em. Anh có thể trách em sao? Không, anh chỉ hận cho sự bất lực của mình mà thôi.”
“Không!” Anh tự trừng phạt mình như thế còn làm cô khó chịu hơn, anh rõ ràng không có lỗi nào.

Thù Thành cắt đứt lời cô, giọng nói và ánh mắt cũng dần trở nên cứng rắn mà bén nhọn: “Liên Sơ, như lời em nói, tất cả những ngày hạnh phúc và vui vẻ của em đều dành cả cho anh, nhưng tất cả thời khắc em khổ sở nhất, tuyệt vọng nhất lại là hắn ở cùng với em. Làm sao mà anh chịu nổi? Một người chồng giống như anh làm sao mà chịu nổi!
Em là một người phụ nữ, nảy sinh tình cảm đặc biệt với người đàn ông đã bảo vệ chăm sóc mình là chuyện rất bình thường, anh có thể hiểu. Chỉ là, Liên Sơ, anh không hiểu, tại sao anh dốc hết toàn lực để yêu em vẫn cứ xảy ra chuyện như vậy? Tại sao anh đem hết tình cảm của mình toàn bộ cho em vẫn không thể lấp đầy lòng em.”
Liên Sơ òa khóc: “Xin anh, Thù Thành, đừng như vậy, anh biết không phải là như vậy. Nhìn thấy dáng vẻ này của anh, em thật sự khó chịu. Em sai rồi, em không nên nói những lời như vậy, không nên làm tổn thương anh nhiều thế này.”
Khó chịu? Cô nói cô khó chịu? Cô có biết cái gì mới thực sự gọi là khó chịu không?
Anh cười khẽ: “Em không sai, các người từng đồng cam cộng khổ, cũng từng đồng sinh cộng tử, đúng là tương trợ lẫn nhau lúc hoạn nạn. Em nói là sự thật, nhưng cái sự thật này thật đáng chết!”
Sắc mặt Liên Sơ tái nhợt, giọng nói khàn khàn: “Thù Thành, em hiểu rõ là anh trách em, anh trách tình yêu của em không đủ dứt khoát và trọn vẹn. Không phải như vậy, Thù Thành, nếu nhất thiết, em cũng có thể vì anh làm bất cứ chuyện gì. Nhưng mà, không nhất thiết phải làm như vậy, tình yêu của chúng ta không nhất thiết phải dùng đến tính mạng của người thứ ba mới có thể chứng minh được. Không phải chuyện này đều nằm ở trái tim của mình sao? Cho dù là chia lìa, hiểu lầm hay tổn thương đều không thể làm nó thay đổi. Mặc dù, thời điểm anh gian khổ nhất, người bên cạnh anh không phải là em, thời điểm em khó khăn nhất, người bên cạnh cũng không phải là anh. Thế thì có gì phải quan trọng? Chúng ta từng tách biệt sao? Không có, anh vẫn tồn tại trong lòng em, mặc dù anh không có ở bên cạnh em.
Nếu như có thể lựa chọn, nếu như có thể lựa chọn, em tình nguyện chỉ có một mình anh được xuất hiện trong sinh mệnh của em, cả đời này chỉ có được trí nhớ về một mình anh. Nhưng, có một số việc đã xảy ra, đã lưu lại hồi ức, em có thể quên lãng, nhưng lại không có cách nào phủ nhận, việc duy nhất em có thể làm được, việc duy nhất em có thể xác định chính là em chỉ yêu anh, em vĩnh viễn không rời khỏi anh nữa, trừ khi…Anh muốn em rời khỏi. Thù Thành, đừng đối xử như vậy với em.”
Anh nhìn cô, ánh mắt dịu dàng, buồn bã, qua hồi lâu mới thở dài nói: “Đừng đoán mò. Có một số việc em biết rõ là không thể mà.”
Cô lập tức cúi đầu rơi lệ, nức nở nghẹn ngào.
Nước mắt trong suốt mà long lanh, anh dường như có thể chạm tới được. Tay anh cũng muốn được vuốt ve mái tóc của cô như mọi lần nhưng lại chợt dừng lại giữa không trung. Anh chậm rãi nói: “Liên Sơ, anh tin, cũng hiểu rõ những lời em nói. Chỉ là…lúc này, trong lòng anh quả thật rất khó chịu, thật sự rất khó chịu. Liên Sơ, em xuống trước nghỉ ngơi đi, để anh yên tĩnh ơ đây một lát, sẽ không có chuyện gì.”
Liên Sơ nhìn xuống ý định muốn nhào qua ôm chặt lấy anh, gật đầu nói: “Được.”
Người đàn ông dù có mạnh mẽ thế nào đi nữa cũng có thể bị tổn thương, cũng sẽ mệt mỏi. Chồng của cô giống như một con sư tử kiêu ngạo bị tổn thương, cần một chút thời gian chữa thương và tự mình khôi phục. Việc cô có thể làm lúc này cũng chỉ là mềm mỏng kiên trì, chờ đợi.
***
Vài ngày sau, Thù Thành nhận được điện thoại của Lâm Trí hẹn anh ra ngoài tụ họp. Lúc này, Thù Thành mới chợt nhớ ra mình và Lâm Trí đã rất lâu rồi không gặp mặt, lập tức vui vẻ đồng ý.
Trước khi cúp điện thoại, người bên kia điện thoại còn đặc biệt nhấn mạnh: “Hôm nay chỉ có anh em tụ họp, cậu chớ đem bà xã của mình tới.”
Thù Thành bất đắc dĩ lắc đầu: “Được rồi, mẹ nó chỉ toàn nói nhảm.”
Cúp điện thoại, anh do dự một chút, lại gọi một cú điện thoại cho Liên Sơ. Giọng nói của Liên Sơ ở đầu kia điện thoại vẫn trong trẻo và ấm áp như thường ngày, như nước hồ thu trong suốt mà phẳng lặng. Cô nhẹ nhàng nói: “Được, anh đi đi, đừng uống nhiều quá.”

Anh thật muốn cô! Trong ngực Thù Thành chợt dấy lên một nỗi khát vọng, khiến anh gần như lập tức quẳng điện thoại vọt tới phòng làm việc để hôn cô.
Nhưng mà, dường như có một sợi dây vô hình trói buộc bước chân của anh lại.
Thù Thành nhỏ giọng nói: “Được, em cứ yên tâm.”
***
Sau khi tan việc, Thù Thành ra khỏi công ty, đi đến địa điểm mà anh và Lâm Trí đã hẹn.
Bọn họ hẹn nhau ở một quán bar có thiết kế rộng rãi ở gần đó. Đẩy cánh cửa gỗ ra, một điệu nhạc trầm lắng mang theo một chút lười biếng lập tức truyền tới lỗ tai, đối diện với quầy bar đỏ thẫm là Lâm Trí đang cầm ly rượu ngồi nói chuyện phiếm với mọi người.
Khiến Thù Thành bất ngờ nhất chính là Lâm Trí thế nhưng không chỉ đến một mình, bên cạnh cậu ta có một cô gái có vẻ ngoài cao gầy, thanh lệ, mái tóc dài khẽ vén lên, bờ vai hơi lộ ra, chính là Lâm Hiểu Nam nhiều năm không gặp.
Lâm Trí nhìn thấy anh, vẫy tay gọi.
Thù Thành mỉm cười đi tới. Lâm Hiểu Nam ngẩng mặt lên lộ ra chiếc cằm thon gọn, nở một nụ cười rực rỡ với anh: “Anh Thù Thành, đã lâu không gặp.”
Thù Thành khẽ mỉm cười: “Hiểu Nam, em về rồi.”
Lâm Trí nói xen vào: “Đã sớm về rồi! Hôm nay nha đầu này cứ quấn chặt lấy tôi, nhất định muốn theo tôi đến gặp cậu một lát.”
Lâm Hiểu Nam nói: “Anh Thù Thành, anh còn nhớ không? Trước khi em đi, anh đã nói chờ em trở lại sẽ cùng chị dâu mời em ăn một bữa cơm, giờ cũng nên thực hiện rồi chứ?”
Thù Thành cười nói: “Việc đương nhiên, không có vấn đề.”
Nói xong liền lấy di động ra. Lâm Trí vội vàng ngăn lại: “Các người để hôm khác đi. Hôm nay là bữa họp mặt của chúng ta, chỉ có chúng ta họp mặt.”
Hiểu Nam cười hì hì, nói: “Anh, anh và chị Sáu vẫn cứ không hợp như thế à? Anh Thù Thành, anh biết không, mấy năm trước mỗi lần nhắc tới anh là anh ấy lại nói xấu chị dâu, thời gian này, khó khăn lắm mới đỡ được chút, em còn tưởng là quan hệ của họ đã khá hơn rồi?”
Gương mặt Lâm Trí lộ vẻ xấu hổ, trong lòng đột nhiên cảm thấy phấn nộ, mắng: “Đừng ngồi đó mà nói nhảm nữa.”
Thù Thành cười nhạt, ngẩng đầu nói với người phục vụ vừa đi qua: “Cho tôi một cốc bia đen.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận