Ngày hôm sau, Liên Sơ lại bị con chim nhỏ đúng hạn viếng thăm đậu bên cửa sổ đánh thức như thường lệ. Loài chim sơn ca ở trên núi này dường như có dịch thần trong cổ họng, tiếng hót quả thực thánh thót cực kỳ. Nhìn ra ngoài cửa sổ, mặt trời ló rạng sau núi ở phía xa, sương mù bao phủ, tất cả đều tươi mát như vậy, làm cho người ta cảm thấy sảng khoái và vui vẻ.
Bất quá, tâm trạng của Liên Sơ lại thấp thỏm. Tối qua ở sân thượng…Sau một cuộc, Thù Thành còn chưa tẫn hứng, lại ôm cô trở về phòng ngủ tiếp tục quấn quýt một phen.
Nghĩ tới tình cảnh lúc đó, Liên Sơ không nhịn được lại nóng lên. Thật sự ầm ĩ quá mức, thật may là hiệu quả cách âm của phòng này quá tốt, hơn nữa, Khê Đình vẫn ở cách bọn họ hai phòng.
Tối qua thật sự quá mệt mỏi, Thù Thành lại uống rượu, làm xong liền ôm cô chặt ngủ thiếp đi. Nhưng mà, cô làm sao ngủ được đây? Người kia vừa rồi sao mãnh liệt hung ác, bây giờ lại bày ra dáng vẻ dịu dàng thân mật ôm ấp cô ngủ ngon lành. Thật không biết suy nghĩ của anh thế nào?
***
Trong phòng tắm, tiếng nước chảy ào ào đã ngưng hẳn, thân thể Liên Sơ lập tức căng thẳng hơn.
Cửa kính màu đen bị mở ra, Thù Thành bước ra từ trong phòng, nhìn cô một cái không có biểu cảm gì, không nói hai lời cởi xuống khăn tắm màu trắng vây ở thắt lưng.
Liên Sơ lập tức hít sâu một hơi, a-đrê-na-lin không có tiền đồ xông thẳng lên não bộ. Cô trừng mắt định nói chuyện, lại thấy Thù Thành chạy tới trước tủ quần áo bắt đầu mặc quần áo răm rắp.
Liên Sơ bởi vì bản thân nhìn một người đàn ông đã mấy trăm làn vẫn kích động mà cảm thấy hơi xấu hổ, cô có chút thẹn quá thành giận, thầm nghĩ: “Vóc người hơi đẹp có gì đặc biệt hơn người? Còn không phải chỉ để cho một mình em nhìn, không thể bán lấy tiền thu vé vào cửa.”
Đang nghĩ, người kia đã che đậy hết vóc người đẹp đẽ của mình, biến thành một người đàn ông tinh anh thành thị, áo mũ chỉnh tề, vươn tay với chìa khóa xe ở trên bàn, làm ra dáng vẻ như sắp phải ra cửa để đi làm.
Liên Sơ vội vx ngồi dậy, hỏi sau lưng anh: “Thù Thành, không phải chúng ta ở chung tốt lắm sao?”
Thù Thành quay đầu lại, trên mặt hoàn toàn không có nụ cười, hỏi: “Em cảm thấy thế nào?”
Trong lòng Liên Sơ đã có dự liệu, cười hì hì nói: “Vợ chồng đầu giường đánh nhau cuối giường giảng hòa, chúng ta đã giảng hòa, đương nhiên là tốt rồi.”
Thù Thành lạnh mặt hừ một tiếng, xoay người định đi.
Liên Sơ lập tức vọt xuống giường, nhảy lên lưng của anh, hai chân dùng sức kẹp chặt thắt lưng của anh. Tấm lưng rộng rãi, eo hẹp rắn rỏi, cô vừa nghĩ đã muốn được giày xéo một phen.
Tấm gương ở bàn trang điểm phản xạ một bên khóe môi hơi vểnh lên của anh: “Chơi xỏ lá, anh muốn để em liên tục tức giận thì thế nào?”
“Sẽ không, anh không chịu được.”
Trong lòng Thù Thành lại bắt đầu nổi giận, quay người lại mạnh mẽ ném cô lên giường, thành thạo chế trụ cô không thể động đậy, nghiến răng nói: “Em còn dám làm anh do dự nữa xem, xem anh có nhịn được không hay là trực tiếp sữa chữa em thật tốt.”
“Em không dám, thật sự không dám…” Liên Sơ vội nói.
Anh cúi đầu chận lại lời nói còn sót lại của cô, “Hôn anh thật tốt, Liên Sơ, chứng minh cho anh thấy.”
Liên Sơ ôm cổ anh, hôn triền miên, thật lâu mới nghỉ.
Hai bên đều thở dốc phì phò.
Thù Thành cảm thấy đầu lưỡi của cô nóng bỏng kì lạ, hỏi: “Có phải em thấy không được thoải mái?”
“Không có, tốt lắm mà.” Mặc dù đầu có hơi choáng một chút, bất quá, người gặp chuyện tốt tinh thần cũng thoải mái, cô căn bản không cảm thấy khó chịu.”
Thù Thành lại sờ lên trán của cô, xác định đã nóng rần lên, bỏ cô ra, đứng dậy, tức giận nhìn cô một cái, chạy ra cửa.
Chỉ lát sau, lấy một ít thuốc cảm đút để cô uống, lại gọi điện thoại bảo người mang điểm tâm nhẹ đếm sớm hươn một chút.
Hơn nửa giờ sau, Hứa Yến tới đón Khê Đình đi, điểm tâm cũng được đưa tới.
Liên Sơ vừa ăn vừa nói: “Anh đi làm đi, em không có việc gì. Chỉ bệnh một chút thế này, em không phải không biết xấu hổ để cho người khác phục vụ, nghỉ ngơi nửa ngày sẽ không sao.”
Thù Thành hừ lạnh một tiếng: “Không sao? Không sao mà em còn nằm nướng ở trên giường không chịu dậy.”
Liên Sơ bị vạch trần không khỏi hơi xấu hổ, trong miệng cô nói không muốn Thù Thành phục vụ nhưng căn bản lại không có ý nghĩ muốn rời giường, chỉ chờ cơm tới thì há miệng thôi.
Cô trừng mắt nói: “Ôn lại mộng cũ một chút không được à…, phụ nữ ba mươi tuổi thì không thể làm nũng à?”
Thật là, Thù Thành hiện tại hoàn toàn không có sự chiều chuộng như lúc mới kết hôn rồi, cực kỳ nghiêm nghị, sáng sớm lại thường ép cô thức dậy chạy bộ cùng nữa chứ.
Thù Thành sửa miệng nói: “Ba mươi mốt tuổi rồi.”
Liên Sơ thẹn quá thành giận, “ầm” một cái, đặt chén đũa thật mạnh lên bàn. Dù sao thì cô cũng no rồi.
Thù Thành rốt cuộc không nhịn được lắc đầu mỉm cười, thu dọn xong bàn ăn nhỏ đặt trên giường, ngồi xuống bên cạnh ôm cô thở dài nói: “Em lớn như vậy còn không biết tự chăm sóc mình. Tối qua trời lạnh như vậy thế mà một mình chạt lên sân thượng nằm ngủ, còn không phải tự chuốc lấy phiền phức?”
Giọng nói của anh mềm mỏng khiến lòng Liên Sơ trở nên mềm nhũn. Cô tựa đầu vào bả vai của anh, nói: “Em rất nhớ anh.”
“Cũng không phải là anh không trở về, chỉ ra ngoài ăn một bữa cơm thôi mà cũng nhớ?”
“Không phải mấy ngày nay anh vừa nhìn thấy em đã phiền sao? Tối qua em còn tưởng anh và Lâm Trí uống rượu nói chuyện phiếm với nhau sẽ không về nhà đấy.”
Thù Thành hơi ngừng lại một chút, lại nói: “Quả thật vừa thấy em đã phiền, bất quá không thấy còn phiền hơn.”
“…”
“Đúng rồi, Lâm Hiểu Nam đã trở lại.”
Liên Sơ ngẩng đầu liếc anh một cái: “A!”
Thù Thành không nhịn được phát hỏa: “Phản ứng này của em là sao hả?”
Cô rõ ràng không có phản ứng gì mà, “Vậy em nên phản ứng thế nào?”
“Chẳng hạn như ăn dấm hay gì đó. Em hình như không nghĩ anh sẽ mượn rượu giải sầu, bị người khác thừa lúc nhà vắng mà vào có phải không?”
Liên Sơ bật cười hì hì: “Muốn vào thì phải thừa dịp mấy năm em không có ở đây mà vào mới đúng? Còn chờ đợi tới bây giờ?”
Thù Thành trừng mắt nhìn cô, đột nhiên nhụt chí buông tay: “Xem ra Lâm Trí thực sự nói rất chuẩn.”
“Anh ấy nói gì hả?”
“Buổi tối trước ngày chúng ta kết hôn một ngày, cậu ấy nói với anh, dù anh có thích em thế nào đi nữa cũng không nên để cho em biết anh yêu em nhiều đến nỗi không có em thì không được, nếu không, coi như anh đã xong đời.Đời này, Kỳ Liên Sơ em muốn đùa giỡn anh thế nào anh liền thế đó.”
Liên Sơ nghe thấy chợt ngớ ra, sau một lúc, bật cười ha hả.
Thù Thành tức giận không thôi, nheo mắt lại, ánh mắt nguy hiểm vây chặt: “Thế nào, em thật sự nghĩ như vậy?”
Liên Sơ giang tay ôm chặt anh: “Tên bại hoại đó nói hươu nói vượn. Em cũng không lớn mật đến nỗi tự châm lửa thiêu thân. Ông xã, đừng nghe hắn châm ngòi ly gián.”
Thù Thành lạnh mặt không thèm để ý cô.
Cô khẽ mỉm cười, lạt người đè anh xuống giường: “Còn đang tức giận à? Almf thế này có thể khiến anh bớt giận một chút không?” Nói xong, cô nhẹ nhàng cúi đầu xuống.
Anh khẽ rên rỉ một tiếng, tiếng rên trầm thấp nghe hấp dẫn cực kỳ. Dục vọng trong cơ thể cô bỗng chốc bị đốt lên, cô tiếp tục hôn, bàn tay chậm rãi luồn xuống dưới, từ từ lột xuống bộ quần áo anh mới mặc xong…Thân thể tráng kiện khiến cảm xúc của cô cuồn cuộn kia từ từ lộ ra, cô nhìn nó, vừa quý trọng vừa thương tiếc. Mặc dù thân thể trước mặt này có một ngày sẽ già đi nhưng cô vẫn không muốn rời xa nó giống như bây giờ.
Vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm láp lồng ngực rắn chắc dày rộng, trơn bóng mê người kia, cùng với nhụy hoa nhỏ thô sáp ở phía trên, anh không khỏi run rẩy, cổ họng tràn ra một tiếng rên khẽ như bị đè nén lại, bắp thịt toàn thân căng thẳng nổi lên cứng như nham thạch.
Bàn tay linh hoạt dọc theo những miếng nham thạch có xúc cảm mê người kia tiếp tục đi xuống, mơn trớn phần cơ bụng bền chắc, không một chút thịt dư, cởi dây thắt lưng lạnh lẽo bằng da có khóa kim loại ở trên người ra, thuận tay sờ xuống…
Cô ngẩng đầu lên, mơ màng khẽ hỏi: “Thế này à? Có khá hơn được chút nào chưa?”