Ở khu ngoại ô thành phố A, tại một khu tứ hợp viện vắng vẻ.
Ngu Nhan không để ý vệ sĩ ngăn cản vọt vào phòng khách, Ngu Minh và mấy người đàn ông vẻ mặt nghiêm nghị đang ngồi đó bàn chuyện chính sự. Thấy cô bước vào, bọn họ cũng ngừng lại.
Ngu Nhan chịu đựng sự hoảng loạn trong lòng, hỏi: “A Minh, có phải các cậu đã giết Hàn Đông?”
Nhìn thấy tờ báo ở tay cô, Ngu Minh ngẩng đầu, lạnh lùng liếc mắt nhìn người giúp việc theo cô vào phía sau một cái.
Người phụ nữ khoảng hơn 40 tuổi kia giả tạo cúi đầu.
Ngu Minh nháy mắt, tất cả những người có mặt trong phòng đều rút khỏi, chỉ còn lại hắn và Ngu Nhan. Hắn ngẩng đầu liếc qua chị mình, trấ tĩnh đáp: “Phải.”
Sắc mặt Ngu Nhan lập tức tái nhợt, nước mắt mờ mịt run rẩy: tại sao…Tại sao…Các cậu đã đồng ý với chị…”
Ngu Minh đến gần một chút, ánh mắt dịu dàng nhìn xuống vết thương chằng chịt trên mặt cô, ôn tồn nói: “Chị, chẳng lẽ chị chỉ biết quan tâm đến người đàn ông đã tổn thương chị thôi sao? Hiện tại anh đã bị cảnh sát bắt vào, còn có bọn Vương Phong nữa. Ai biết bọn họ có vì bảo vệ tính mạng của mình mà bán đứng huynh đệ chúng ta không? Không chừng ngày mai bọn họ cũng khai thẳng em ra, em lập tức cũng bị đưa vào đó.”
Ngu Nhan ngẩng đầu, vẻ mặt luống cuống nhìn hắn đầy khiếp sợ.
Ngu Minh lại nói: “Có lẽ không được bao lâu, em với anh ấy cũng phải ăn súng để đền mạng cho họ Hàn. Chị, cái chị muốn thấy chính là như vậy sao?”
“Không, không!”
Gương mặt thanh tú lịch sự của Ngu Minh lộ ra nụ cười ấm áp và vui vẻ: “Em biết ngay là không mà. Trên đời này không có ai thân bằng tình cảm huynh muội của ba người chúng ta. Chị cứ an tâm ở nhà, em sẽ nghĩ cách cứu được anh ra.”
***
Trong một bệnh viện nào đó của thành phố.
Viên Ngạn đẩy cửa đi vào một gian phòng bệnh, bên trong ba gã cảnh sát của trại tạm giam được trang bị vũ khí đầy đủ lập tức đứng dậy, đồng thanh nói: “Cục trưởng Viên.”
Viên Ngạn nhìn thoáng qua Dạ Nhiên bị mang còng tay, xích chân nằm trên giường bệnh, hỏi: “Tình trạng của hắn thế nào rồi?”
Một người cảnh sát hơi lớn tuổi hơn trả lời: “Tạm ổn, buổi sáng bác sĩ đã tới xem rồi, căn bản là không có gì đáng ngại.”
Viên Ngạn gật đầu đi tới, nói: “Đã lâu không gặp, Đỗ Đình.”
Trên giường bệnh, Dạ Nhiên bình thản ngước mắt nhìn anh ta, sau đó lại ngoảnh mặt đi.
Viên ngạn khẽ mỉm cười, ngồi vào chiếc ghế bên cạnh giường bệnh, hòa nhã nói: “Đỗ Đình, anh cũng từng làm cảnh sát, biết quy củ. Đừng nghĩ anh không lên tiếng thì chúng tôi không có biện pháp chứ? Thi thể Hàn Đông đã tìm được rồi, bọn Vương Phong cũng thú nhận. Bây giờ cảnh sát đã có chứng cứ xác thực chứng minh chính anh tự tay giết chết Hàn Đông. Hi vọng anh có thể hợp tác một chút, giờ chỉ có thành thật khai báo mọi chuyện mới có thể tranh thủ được hưởng khoan hồng.”
Dạ Nhiên từ chối bình luận, khóe môi gợi lên một nụ cười nhạt như có như không.
“Tại sao anh lại muốn giết Hàn Đông?”
“Là ai bắn anh bị thương?”
“Đồng bọn của anh đều gọi anh là ‘Dạ ca’, thân phận khác của anh là gì?”
“Năm đó tại sao anh lại rời khỏi thành phố Đồng? Rốt cuộc anh và trùm thuốc phiện Dạ Hiển có quan hệ thế nào?”
……
Một đống vấn đề đập tới, Dạ Nhiên lại giống như hoàn toàn không nghe thấy được gì, chỉ im lặng, thản nhiên nhìn ra ngoài cửa sổ.
Một người cảnh sát trẻ tuổi đứng ở bên cạnh thật sự không nhịn nổi, lớn giọng khiển trách: “Con mẹ nó anh bị câm à? Nói cho anh biết, đừng có mẹ nó quá kiêu ngạo…”
Dạ Nhiên chợt quay đầu lại, ánh mắt cương quyết, hung ác và nham hiểm của hắn khiến cả người cảnh sát kia lập tức lạnh lẽo, trong lúc nhất thời quên tiếp tục nói chuyện.
Dạ Nhiên quay đầu lẳng lặng nhìn Viên Ngạn, một lát sau, trên mặt lộ ra một nụ cười thản nhiên lịch sự: “Tôi nhớ được anh, Viên Ngạn đúng không? Là cấp dưới của Bùi Thù Thành trước kia. Hiện tại, cuộc sống của hắn và đội trưởng Kỳ thế nào? Có thời gian thay tôi gửi lời chào hỏi tới chị dâu.”
***
Buổi tối vài ngày sau.
Ngu Minh đẩy cửa bước vào phòng ngủ của Ngu Nhan, chỉ thấy cô lẳng lặng đứng trước cửa sổ như cũ, nhìn bóng đêm đen kịt ở bên ngoài. Rèm cửa hoa văn hình củ ấu mang phong cách cổ điển tinh xảo bao chặt bóng lưng của cô, vẫn là dáng điệu thướt tha, u ám tịch tịch giống năm đó.
Ngu Minh nhẹ nhàng đi tới, rất gần, thân nhiệt hơi phóng xạ đến lưng của cô. Ánh mắt di chuyển đến mái tóc màu đen của cô, dịu dàng nói: “Chị, sao lại không xuống ăn cơm?”
Ngu Nhan rũ mắt không nói chuyện.
Hắn hỏi tiếp: “Có phải vẫn còn lo lắng cho anh? Không sao, ngày mai chúng ta sẽ động thủ, anh ấy sẽ sớm được về.”
Ngu Nhan xoay người lại, ngẩng đầu nhìn hắn: “Nguy hiểm không?”
Hắn mỉm cười: “Chị nói xem, giành tội phạm giết người từ tay cảnh sát liệu có nguy hiểm không?”
Vẻ mặt Ngu Nhan không khỏi hơi biến sắc.
Ngu Minh hòa nhã nói: “Nhưng mà, chị cứ yên tâm, em và anh ấy nhất định sẽ bình an trở về. Em nói rồi, sẽ chăm sóc chị thật tốt, đời này nhất định sẽ cho chị được sống những ngày thượng hạng.”
Trong lòng Ngu Nhan chợt đau xót, thiếu chút nữa là rơi lệ. Cô nhớ hắn đã từng nói qua lời này, khi đó là ngày đầu tiên hắn lên đại học, lúc ấy cũng là ánh trăng lẻ loi, bình lặng như vậy.
Suy nghĩ của Ngu Minh cũng bay đến hơn mười năm trước. Ngày đó, hắn ôm thông báo nhập học vào đại học H đi dạo trên đường suốt cả buổi sáng, không đi làm cũng không đến trường học. Có vài lần hắn đem tờ giấy mỏng manh đó móc ra, chuẩn bị vò nát ném vào thùng rác ở ven đường, nhưng mỗi lần đều do dự cất lại.
Bất tri bất giác, hắn nhớ lại khoảng thời gian mình và Ngu Nhan thuê nhà trọ ở bên ngoài. Đột nhiên, trong phòng truyền đến tiếng động kỳ quái như bị đứt quãng.
Thời gian này, chị hắn nên làm việc ở nhà máy sản xuất trang phục mới phải, tại sao lại ở nhà?
Chẳng biết tại sao, hắn không bước về phía cửa chính mà lặng lẽ tới gần cửa sổ bên cạnh.
Nhìn lại nhìn, cảnh tượng trong phòng khiến hắn
Giật mình như phỗng. chỉ thấy chiếc giường gỗ cũ nát không chịu nổi sức nặng, người chị gái xinh đẹp của hắn đang cởi truồng cưỡi trên một người đàn ông trung niên có cơ bắp nhão nhẹt. thân thể thướt tha trắng nõn ở trong một không gian phòng loan lổ mờ ảo dường như có thể tôn lên vẻ đẹp cao quý, hoàn mỹ như một nữ thần tượng, cực kỳ mê người lại đâm vào đôi mắt hắn đau nhói.
Cô lấy một tư thế phóng đãng hắn chưa từng thấy qua để cử động, người đàn ông phía dưới đang phát ra từng trận rên rít như muốn ngừng thở: “Sâu quá … phóng đãng quá … thật con mẹ nó … sâu quá …” Hắn cươn đôi tay khô gầy đen đúa của mình lên vuốt ve nơi mềm mại trắng như ngọc của cô, sảng khoái kêu “ … non mềm … hấp …. Con dĩ hèn hạ … lắc lắc cái rắm … hút đi..”
Hắn nên vọt vào đem cái gã đàn ông xấu xí bẩn thỉu đó xé xác Nhưng chân của hắn một bước cũng không thể lập tức dời khỏi thân thể người phụ nữ xinh đẹp trẻ trung ở phía dưới đi. Hắn tham lam nhìn chằm chằm mỗi một đường cong, một cử động của cô…
Đột nhiên, một dòng nhiệt lưu phun trào làm ướt nhẹp giữa hai chân.
Một lần khác , hắn trở về rất khuya rất rất khuya, cưỡi chiếc xe đi vào con đường cái ở bên cạnh, trong nháy mắt, hắn dường như có thể xoay người chạm phải kích động.
Còn chưa về đến cửa nhà, xa xa đã nhìn thấy Ngu Nhan đứng ở bên bệ cửa sổ vội vàng ngó quanh. Nhìn thấy bóng dáng của hắn, cô vội vã chạy đến, tức giận nói: “Em chạy đi đâu? Khắp nơi đều khong tìm thấy em.”
Hắn nhìn cô, chỉ cảm thấy cổ họng khô rát, không thể thốt ra một chữ được.
Cô ngẩn người, kéo tay hắn dịu dàng, mỉm cười nói: “A Minh, có phải em đang lo lắng chuyện học phí không? Đừng lo lắng, chị đã mượn đủ tiền rồi…”
Bọn họ khi đó chỉ là con kiến hôi mặc cho người ta chà đạp, cho nên, mặc kệ thế nào cũng phải bò được lên trên.
Ngu Nhan tháy hắn nhfin vào vết thương chồng chất trên mặt mình không chớp mắt, không nhịn được nữa khoảnh đầu đi: “A Minh, đừng nhìn.”
Ngu Minh nhẹ nhàng vuốt mặt cô, thở dài một tiếng: “Chị, đừng lo lắng, trong mắt em chị vẫn mãi xinh đẹp như trước.”
Trong miệng Ngu Nhan chợt khô khốc, nghiêng đầu tránh khỏi bàn tay của hắn.
Ngu Minh mềm giọng nói: “Chị, đừng lo lắng, chờ cứu được Da ca ra, em sẽ dẫn chị ra nước ngoài, tìm một bác sĩ chỉnh hình giỏi nhất, nhất định có thể chữa được cho gương mặt của chị lành lại.”
Ngu Nhan lắc đầu cười chua xót, “Thôi, những thứ đó cũng không đáng kể gì, chỉ mong mọi người có thể bình an.”
Cô nức nở mỉm cười, đáy mắt là ưu thương và khổ sở vô hạn. Trong lòng hắn chợt rung động. Mọi người đều nói nụ cười của Ngu Nhan xinh đẹp động lòng người, thật ra thì dáng vẻ hơi lã chã nước mắt của cô mới là đẹp nhất, mặc dù hiện tại đã biến thành cái bộ dạng này.
Ngu Minh dịu dang nói: “Chị, ngộ nhỡ ngày mai em không về được, chị có đau lòng không?"
“A Minh .. “Ngu Nhan ngẩng đầu nhìn hắn đầy rối loạn.
Hắn nhìn sát cô: “Chị, có thể đồng ý với em một yêu cầu không?”
“Chuyện gi?”
Hắn đột nhiên cúi đầu che phủ môi cô.
Trong nháy mắt, Ngu Nhan lập tức hồn bay phách tán,, qua một hồi lâu mới phản ứng kịp, hốt hoảng phản kháng lại Ngu Minh, “A Minh, A Minh, em làm gì vậy? Buông chị ra…”
Môi lưỡi hắn không chút để ý càng lúc càng vội vàng nóng bỏng, cánh tay tựa như còng sắt giam chặt cô, đột nhiên dùng sức, ôm cô áp đảo trên giường, đưa tay mạnh mẽ xé váy của cô.
Đồi núi đầy đặn trắng mịn như tuyết lộ ra, hai đóa hồng mai kiều diễm mê người run rẩy. so với năm đó, còn đẹp hơn hình ảnh hắn len lén nhìn trộm vô số lần.
Hắn cúi đầu ngậm vào nó.
Co nức nở giẫy giụa: “em điên rồi sao? Em điên rồi sao? A Minh, là chị, là chị, là chị của em mà.”’
Hắn rút dây thắt lưng trói lại hai tay của cô, dịu dàng nói: “Em biết rõ chị là chị của em, vậy thì thế nào? Hàn Đông có thể XX chị, người đàn ông bẩn thỉu có thể XX chị, tại sao em lại không được? Không ai đối xử tốt với chị được hơn em chị”
Hạ thân nháy mắt đâm thẳng vào cơ thể cô.
“A ………..”
Ngu Nhan phát ra tiếng thét chói tay đầy bi thảm.
…
Ngày hôm sau Ngu Minh ngồi trong thư phòng thương lượng chi tiết cuối cùng Nhiếp Bá Khôn. Lúc này một vệ sĩ vội vã chạy vào: “Minh ca, không thấy chị Ngu.”
Sắc mắt Ngu Minh chợt biến sắc: “chuyện gì xảy ra?”
Tay vệ sĩ kia mồ hôi bốc lên đầu, cà lắm nói” Em… anh… anh bảo em trông chừng chị Ngu, em tới gõ cửa nữa ngày cũng không có phản ứng, kết quả vừa mới mở cửa…” Hắn ấp úng rồi ngậm chặt miệng.
Ngu Minh giận dữ ném đi tách trà tới: “Phế vật.”
Bên cạnh, sắc mặt của Nhiếp Bá Khôn tỏ vẻ khó chịu: “Một người phụ nữ có thể chạy đi đâu? Việc quan trọng nhất bây giờ là A Thành, đã đến lúc rồi, chúng ta phải lên đường.”
Ngu Minh tái mặt, trầm mặc chốc lát, gật đầu nói: “Được.”