Cuộc sống dường như quá êm ả.
Vài ngày sau.
Khê Đình và Ngu Nhan đi dạo dưới sườn núi, dọc theo đường đi đều có dòng nước nhấp nhô và hoa dại xinh xắn làm bạn, những tán cây lá đỏ rực rỡ như lửa đâm vào ngực làm Ngu Nhan phát đau.
Rực rỡ như vậy chẳng qua là báo hiệu ngày mai điêu linh, cũng giống như cô và Khê Đình gặp nhau, tốt đẹp nhưng rốt cuộc cũng chỉ là ngắn ngủi.
Ngu Minh sẽ không bỏ qua cô, nếu cô tiếp tục ở lại đây, chỉ có thể đảo lộn cuộc sống yên bình của họ.
Cô nhìn theo bóng lưng nhảy nhót của KhêĐình phía trước, trong lòng vừa ngọt ngào vừa đau khổ. Cô nhẹ giọng hô: “KhêĐình.”
Cô bé quay đầu lại lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn sáng ngời.“Chúng ta về nhà thôi."
Vềđến nhà, Ngu Nhan nhìn xem thời gian, Liê Sơ cũng sắp về rồi. Cô nói với Khê Đình: “Khê Đình, cháu ở nhà xem TV một chút, dì ra ngoài mua ít đồ.”
Khê Đình gật đầu: “Vâng ạ, vậy dì đi nhanh một chút rồi trở lại.”
Trong lòng cô đau xót, nói: “Cháu ở nhà ngoan ngoãn, đừng một mình chạy loạn, biết không?”
Khê Đình lẳng lặng nhìn cô, đột nhiên hỏi: “Dì Ngu, sao dì lại khóc?”
Ngu Nhan vội vàng xoay người gạt đi giọt nước mắt bất tri bất giác đã tràn mi: “Không có…Không có gì.”
“Dì Ngu, có phải dì sẽ không trở về nữa không ạ?”
Ngực Ngu Nhan cứng lại: “…Không, dì sẽ trở về, dì cũng sẽ trở về nhìn hình dáng của Khê Đình lớn lên thành mộ cô gái.”
Khê Đình ngẩng đầu nhìn cô, gương mặt non nớt lộ vẻ trầm tư không hợp tuổi. Qua thật lâu, cô bé mới hỏi: “Dì Ngu, có phải dì là mẹ cháu không?”
Trong nháy mắt, tất cả phòng bị trong lòng đều sụp đổ, cô quỳ xuống ôm chặt lấy thân thể gầy nhỏ của cô bé: “Khê Đình, Khê Đình…”
“Sao mẹ lại không quan tâm con?” Khê Đình lẳng lặng hỏi: “Lúc đầu không quan tâm con, bây giờ lại không muốn con.”
“Không, không phải vậy…” Nước mắt của Ngu Nhan rớt như mưa, “Mẹ…Mẹ chỉ là không có cách nào cho con một cuộc sống tốt đẹp, mẹ muốn con được hạnh phúc, khỏe mạnh lớn lên…Khê Đình, đừng hận mẹ…”
Khê Đình nhìn người phụ nữ khổ sở không chịu nổi này, trầm mặc hồi lâu, nói: “Vậy con di cùng với mẹ nhé.”
Ngu Nhan đột nhiên ngẩng đầu lên trừng hai mắt nhìn cô bé.
Khê Đình im lặng không nói gì, chỉ là vươn tay giúp cô lau nước mắt trên mặt.
Ngón tay nhỏ nhắn của cô bé trượt trên mặt cô, trong lòng Ngu Nhan kích động không nói nên lời: “Cô bé ngoan, cô bé ngoan, cám ơn con. Nhưng có lẽ, con ở chung với dì Liên Sơ thì sẽ tốt hơn, chẳng lẽ con nỡ rời khỏi dì Liên Sơ vậy sao?”
Khê Đình khẽ giật mình, suy tính một hồi, nói: “Dì Liên Sơ còn có chú Bùi, mẹ, con vẫn nên đi cùng mẹ thôi.”
Ngu Nhan xúc động không nói nên lời.
Có thể không? Thật sự có thể không?
Cuộc đời này của cô giống như hoa lục bình, chỉ có thể để mặc số phận đùa giỡn và định đoạt, chưa bao giờ trải qua một ngày sinh hoạt yên ổn thoải mái theo ý mình. Hiện tại, cô có thể mang theo con gái của mình cao chạy xa bay thật ư? Nếu vậy thì đúng là hạnh phúc không dám tưởng tượng.
Nhưng, sao lại không được? Tại sao lại không được?
Thật ra thì cô vẫn còn một ít tài sản để dành, đều là nhưng năm hưng thịnh nở mày nở mặt đó len lén để dành được, đủ để cô và Khê Đình tìm đến một nơi xa lạ an tĩnh sống. Cô có thể tận mắt nhìn con bé lớn lên.
Đôi mắt u ám của Ngu Nhan đột nhiên dấy lên một tia rung động mãnh liệt, cô nói: “Được, Khê Đình, chúng ta đi lập tức.”
Cô vội vã chạy lên lầu thu dọn mấy bộ quần áo của Khê Đình. Khê Đình suy nghĩ một chút, tự lấy một mảnh giấy đặt trên khay trà ở phòng khách, dùng bút máy viết “Dì Liên Sơ, cháu đi cùng với mẹ nhé”, sau đó vẽ một bức vẽ ở dưới phần trống: một nhà ba người chạy bộ đón mặt trời mới lên, người đàn ông cao lớn chạy trước, người phụ nữ và cô bé nhỏ cầm tay chạy ở phía sau. Phía trên đầu ba người, cô viết ba cái tên “chú Bùi’”, “Dì Liên Sơ”, “Cháu”.
Lúc này, Ngu Nhan vội vã chạy xuống, nói: “Khê Đình, nhanh lên một chút, chúng ta đi thôi.”
Khê Đình không ngẩng đầu “ừ” một tiếng, vẽ xong, đứng dậy cùng Ngu Nhan bước ra cửa.
***
Ngu Nhan và Khê Đình lập tức đến bến xe, lúc này sắc trời đã tối, Ngu Nhan không dám trì hoãn mang theo Khê Đình nhảy đại lên một chuyến xe khách đang chuẩn bị xuất phát.
Trước khi xe xuất phát lại thấy mấy người đàn ông trẻ tuổi lên tới, mặt không biến sắc ngồi vào cuối xe.
Xe từ từ chạy đi, trong lòng Ngu Nhan mới thoáng bình ổn lại.
Cô không biết, thật ra mọi chuyện giờ mới bắt đầu.
***
Họ xuống xe, di tới một thị trấn nhỏ ở vùng phụ cận thành phố A. Lúc này đã 11 giờ đêm, người trên đường không được nhiều lắm, Ngu Nhan nắm tay Khê Đình đứng ở ven đường muốn ngăn lại một chiếc taxi để đến tạm khách sạn.
Lúc này, một chiếc Jaguar màu đen không một tiếng động dừng lại trước mặt họ, cửa xe mở ra, xuất hiện một người đàn ông trẻ tuổi: “Chị, lên xe.”
Ngu Nhan lui về phía sau vài bước, sau lưng có thêm mấy người đàn ông trre tuổi đem cô và Khê Đình đẩy lên xe.
Cửa xe đóng lại, vội vã rời đi.
***
Ngu Nhan bị đẩy lên ngồi ở vị trí phó lái, mà Khê Đình bị một người đàn ông trẻ tuổi ôm ngồi ở phía sau. Ngu Nhan nhào xuống muốn kéo tay Khê Đình: “Khê Đình…”
Ngu Minh cười nhỏ nói: “Chị, chớ lộn xộn, buổi tối trời tối, nếu mà em không cẩn thận bị lật xe, đả thương cháu gái thì không tốt.”
Cả người Ngu Nhan phát run, rung giọng nói: “A Minh, em mau thả bọn chị ra, thả bọn chị ra được không?!”
Ngu Minh một tay lái xe, một tay khác nhẹ nhàng vươn qua vỗ nhẹ cánh tay của Ngu Nhan: “Chị, chị đang nói gì vậy? Người một nhà chúng ta thật vất vả lắm mới đoàn tụ được sao lại nói thả hay không thả. Lại nói, tủy của chị và Khê Đình không ghép được, không chừng em lại được đấy.”
Ngu Nhan kinh ngạc nhìn hắn, qua hồi lâu, chán nản lùi lại tựa lên ghế ngồi.
Trong gương, khóe môi Ngu Minh khẽ cong lên.
Lúc này, Mã Tử ngồi sau lưng chợt nói: “Anh Minh, hình như có người chạy theo chúng ta.”
Ngu Minh liếc mắt nhìn vào kính chiếu hậu, sắc mặt chợt nghiêm túc, nhấn ga hết cỡ.
Đi theo bọn hắn có mấy chiếc xe rất tốt, muốn đùa giỡn một chút cũng không được, phía trước còn có xe cảnh sát chạy tới. Trong xe không một tiếng động, Ngu Minh nghiến răng nói: “Chuẩn bị xong!”
Mấy người trẻ tuổi phía sau đồng loạt rút súng ra, răm rắp kéo chốt bảo hiểm.
Giọng nói Ngu Nhan cất lên: “Không! Để Khê Đình xuống trước đi. Xin em, để con bé xuống xe trước đi.”
Nét mặt Ngu Minh sắc lạnh, không nói một lời.
Đúng lúc ấy, một chiếc xe tải lớn chạy lại trước mặt bọn họ, ngăn bọn họ và chiếc xe đang đuổi tới lại, dừng hẳn lại, sau đó là một tiếng “ầm’ thật lớn, sườn xe nổ tung, lửa cháy ngút trời, mặt đường thoáng chốc hỗn loạn.
Ngu Minh lập tức lái xe rẽ ngoặt, chạy như bay.
Điện thoại di động của hắn vang lên, A Vệ giúp hắn nhận máy, giọng nói lạnh lẽo của Dạ nhiên truyền tới qua điện thoại: “Quẹo trái ở đầu đường trước mặt, sau đó đi tiếp bốn mươi dặm về phía trước, quẹo phải vào con đường nhỏ.”
Ngu Minh nghe lời chạy về phía trước, một lát sau đã nhìn thấy hai chiếc xe lặng lẽ đậu ở giao lộ phía trước.
Ngu Minh dừng xe lại, xuống xe, cúi thấp đầu đứng trước mặt người đàn ông, ấp úng nói: “Anh, thật xin lỗi.”
Dạ Nhiên giáng xuống một cái tát, đôi mắt lộ ra hung ác cùng nét mặt mỉa mai: “Cậu được lắm, Ngu Minh.”
Lúc này, từ sau lưng Ngu Minh truyền đến một giọng nói cực kỳ kinh ngạc: “Chú…”