Liên Sơ đi vào một gian phòng khác, lấy điện thoại ra, trầm ngâm chốc lát mới bấm gọi đi.
Điện thoại được tiếp rất nhanh, giọng nói trầm ổn rõ ràng của Thù Thành truyền tới bên tai: “Liên Sơ.”
“Anh ở bên đó thế nào?”
“Cũng may, quyết định buổi tối hành động, đừng lo lắng.”
“Ừ…Thù Thành, Viên Ngạn tới tìm em.”
“Cái gì? Cậu ta tới tìm em làm gì? Giọng nói của Thù Thành trở nên lạnh lẽo.
Liên Sơ hít một hơi, chậm rãi nói: “Em muốn hỗ trợ cảnh sát dụ bắt Dạ Nhiên.”
Bên kia điện thoại tuyền đến một trận trầm mặc khiến cho người khác hít thở không thông. Sau một hồi lâu, truyền đến giọng nói lạnh lẽo đè nén của Thù Thành: “Bảo Viên Ngạn nghe điện thoại.”
Liên Sơ nói: “Em biết rõ anh không muốn để em đi, em không muốn để em bát chấp nguy hiểm, cũng không muốn để em tiếp xúc lần nữa với Dạ Nhiên. Anh yêu em, vì vậy không có cách nào chịu được khi để em ở cùng một gã đã từng tổn thương em rồi lại lượn lờ quanh em như hổ rình mồi. Nhưng mà…Thù Thành, đó cũng là trách nhiệm của em.
Những chuyện này đều từ em mà ra, cũng chỉ có em có đủ năng lực để chấm dứt nó. Nếu không phải lúc trước em sai một bước, Dạ Nhiên cũng sẽ không thể thành lập được một mạng lưới buôn lậu thuốc phiện khổng lồ như vậy. Hắn sẽ không dừng tay lại, nếu em cứ ngồi yên không máng tới, cả đời sẽ phải chịu bất an, cuộc sống tiếp theo của chúng ta sẽ phải trải qua lo lắng, phòng bị…”
“Liên Sơ…”
Cô đánh gãy anh: “Em biết, anh đang muốn thay em giải quyết chuyện này. Nhưng em không thể vĩnh viễn núp ở phía sau anh, để mặc anh giúp em giải quyết vấn đề, để mặc anh thay em chịu tiếng xấu, để mặc anh đỡ đạn thay em. Em là vợ của anh, cò thể chấp nhận sự trợ giúp của anh, nhưng ít ra, hãy để em cùng anh kề vai sát cánh.
Thù Thành, trận đánh này chúng ta hãy cùng nhau đánh. Anh giải quyết bên kia, em sẽ đánh bên này.
Tin tưởng em, em làm được, cũng có thể tự mình bảo vệ bản thân. Thù Thành, tin tưởng em, tin tưởng em lần này có được không? Xin anh đấy!”
Bên kia điện thoại, anh trầm mặc rất lâu, không đồng ý, cũng không phản đối, một loại cảm xúc dữ dội bị đè nén vô hình ập tới phía cô.
Đột nhiên “bụp” một tiếng, anh hung hăng cúp điện thoại.
Mấy phút đồng hồ sau, Liên Sơ nhận được một tin nhắn: “Nói một chút về kế hoạch của em.”
Liên Sơ nở nụ cười, giọt nước mắt vui mừng chua xót nháy mắt chảy xuống.
Cô nhấn từng chữ nhập xong một tin nhắn: vẫn dang tính toán. Chỉ là anh cứ yên tâm, rồng khôn lặn xuống nước, lập mưu hành động, em nhớ được.
***
Liên Sơ bước ra khỏi phòng, Viên Ngạn không kiềm chế được vội vàng hỏi thăm: “Thế nào? Anh ấy đồng ý không?”
Liên Sơ gật đầu: Viên Ngạn, anh giúp tôi chuẩn bị mấy thứ…”
Sau khi cô nói xong, Viên Ngạn do dự một lát, nói: “Được, tôi sẽ lập tức chuẩn bị xong.”
Nói thật, những thứ mà Liên Sơ yêu cầu quả thực rất phiền toái, nhưng mà đây là giai đoạn cực kỳ đặc biệt, chỉ có thể đặc biệt đi làm.
Nghĩ tới đây, Viên Ngạn đành cáo từ rời đi.
Liên Sơ chậm rãi đi tới ngồi xuống sô pha ở phòng khách, rốt cuộc phải làm thế nào mới dụ được hắn ra ngoài đây?
Mặc dù xưa nay, Dạ Nhiên kiêu ngạo lại lớn mật nhưng không phải là kẻ không có đầu óc. Ngược lại, tâm tư của hắn rất cẩn mật, một giọt nước cũng không lọt, hắn tuyệt đối sẽ không ở dưới tình huống không chút cơ hội nào mà ngu ngốc lao đầu vào chịu chết.
Rốt cuộc mình nên tới chỗ nào mới khiến hắn cảm thấy có một chút phần thắng mà liều chết đánh một trận?
Qua hồi lâu, cô mới đứng dậy, đi tới phòng khác, mở tủ sắt ra, lấy ra một hộp trang sức tinh xảo. Mở ra, bên trong là đôi khuyên tai hình hoa sen bằng ngọc óng ánh. Cô nhìn nó trầm ngâm một lát, quyết định mang lên cổ mình.
Sau đó, khép hộp lại, đem thiết bị theo dõi nho nhỏ bỏ vào xác tay của mình.
Lúc này, Viên Ngạn cũng về tới.
Đem những vật vừa mới chuẩn bị đưa lại cho Liên Sơ: “Còn cần thêm thứ gì nữa không?”
Liên Sơ nhìn đám vệ sĩ bên ngoài cửa sổ: “Tìm cách dẫn những người đó đi đi.”
“Việc này tôi làm được, cảnh sát sẽ thay thế bọn họ bảo vệ cho cô.”
Liên Sơ gật đầu, đi về phía cửa chính.
Viên Ngạn hơi giật mình, đuổi theo: “Chúng ta chuẩn bị đi đâu? Có kế hoạch gì?”
Liên Sơ nói: “Tôi tự đi là được rồi, các anh đừng theo tôi. Các anh mà theo, Dạ Nhiên sẽ không xuất hiện, hắn không phải kẻ ngốc.”
Viên Ngạn vội la lên: “Như vậy sao được?!”
Liên Sơ không quay đầu lại tiếp
Chương 46: Chưa kết thúc.
Liên Sơ không quay đầu lại tiếp tục bước ra cửa: “Đã nói rồi đấy, hành động lần này tất cả phải nghe theo sự sắp xếp của tôi.”
Mười một giờ đêm, Thù Thành nhanh nhẹn vượt tường, không một tiếng động lẻn vào khu biệt thự họ Bùi.
Cùng lúc đó, Liên Sơ vừa tới một khu phố vắng vẻ âm u, dừng lại trước cửa một quán cà phê không bình thường chút nào, lẳng lặng nhìn quanh, đi tới trước chậu hoa bên bệ cửa sổ, nhấc bồn lên, phía dưới quả nhiên có một chiếc chìa khóa.
Cô lấy chiếc chìa khóa xuống, mở cửa chính của quán cà phê, bước vào.
Thù Thành dựa theo bản đồ lặng lẽ đột nhập vào trong.
Trong phòng ngủ, Nhiếp Bá Khôn vẻ mặt âm trầm ngồi trên ghế trầm mặc không nói. Vệ sĩ Lý Dũng đứng sau ông tỏ vẻ tức giận nói: “Ngu Minh, con mẹ nó cậu có ý tứ gì? Bây giờ Dạ Nhiên cũng đi rồi, sao lại không để chúng tôi ra ngoài?!”
Trên mặt Ngu Minh lộ ra vẻ khách khí, cười lịch sự, trong đôi mắt lại đặc biệt không có nụ cười: “Chú Nhiếp, ngài đừng hiểu lầm, đây là anh Dạ giao phó. Mặc dù lúc này anh ấy không ở biệt thự nữa nhưng cũng không có nghĩa là đã an toàn rời đi, vẫn nên cẩn thận một chút. Hơn nữa, bây giờ bên ngoài cảnh sát tìm bắt người khắp nơi, anh em chúng tôi cũng bị kéo vào khá nhiều, không chừng ai đó còn đem Đỉnh Việt kéo vào. Anh Dạ bảo ngài cứ an tâm ở lại biệt thự tránh nạn trước, đợi sóng gió qua rồi hãy đi.”
Lý Dũng trừng mắt: “Con mẹ nó cậu xem chúng tôi là mối họa lớn? Lúc lão tử đối chọi với cảnh sát, cậu vẫn còn mặc tã đấy. Sợ cái rắm…”
Ngu Minh liếc mắt một cái.
Nhiếp Bá Khôn mở miệng hòa giải: “Cẩn thận chút cũng tốt, cẩn thận thì thuyền sẽ chạy được vạn năm, chúng ta ở lại đây them mấy ngày nữa.”
Ngu Minh thở dài nhẹ nhõm: “Cảm ơn chú Nhiếp đã thông cảm, thế thì tốt rồi, mọi người nghỉ ngơi sớm đi.”
Nói xong, trong mắt hắn thoáng qua một tia cười lạnh, khom người lui ra khỏi phòng.
Đợi hắn ra khỏi cửa, Lý Dũng không nhịn được lớn giọng nói: “Chú Nhiếp, tên tiểu tử này mẹ nó có ý gì?!”
Vẻ mặt của Nhiếp Bá Khôn trầm như nước, có ý gì? Dĩ nhiên là giam lỏng bọn họ. Vấn đề là tại sao A Thành vừa đi hắn lại gây khó dễ? Chẳng lẽ muốn trở mặt? Nếu đúng như vậy, không biết hắn có động thủ với A Thành không?
Nghĩ tới đây, trong lòng ông lại càng nóng nảy, tay lại chuyển động trên nghiên mực, một vách tường sau lưng đột ngột bị mở ra.
Lý Dũng ngạc nhiên nói: “Có nghe lén?”
Nhiếp Bá Khôn trầm giọng nói: “Chúng ta đi mau.”
Hai người đứng dậy đi về phía có người nghe lén, đi được vài bước, Nhiếp Bá Khôn lại lộn trở lại bàn đọc sách, cầm chiếc hộp có bề ngoài tinh xảo đặt trên bàn lên.
Đúng lúc ấy, cửa phòng bị người khác đá văng ra, mười người thanh niên cầm vũ khí nối nhau đi vào.
Ngu Minh vỗ tay chậm rãi bước vào, cười nói: “Quả nhiên là gừng càng già càng cay, chú Nhiếp, ngài đây là giữ lại một con đường lui.”
Nhiếp Bá Khôn lạnh lùng nhìn Ngu Minh, giọng nói hung ác: “Cậu đã làm gì A Thành?”
Ngu Minh tỏ vẻ ngạc nhiên, sau đó cười lớn, giống như vừa nghe được chuyện buồn cười nhất: “Chú Nhiếp, chú Nhiếp, chú bảo cháu phải nói với chú thế nào cho phải? Nếu anh Dạ nghe thấy những lời này, anh ấy nhất định rất vui vẻ.”
Sắc mặt Nhiếp Bá Khôn ngày càng xanh mét, rút khẩu súng từ trong ngực ra.
Lúc này, một tay súng ở đối diện lưu loát giơ súng lên nhắm thẳng vào ông, chuẩn bị bóp cò. Đột nhiên “Bụp” một tiếng, mi tâm của hắn bị trúng đạn, ngã ngửa trên mặt đất.
Mọi người trong phòng đều kinh ngạc, kế tiếp, lại có thêm một tay súng bị trúng đạn ngã xuống, cả căn phòng ngập tràn tiếng đạn, ánh lửa tung tóe khắp nơi.
Chỉ trong chớp mắt, đã có năm sáu người trúng đạn mà chết, đúng lúc, bên ngoài cũng vang lên một loạt tiếng súng.
Ngay sau đó, một bóng đen thoăn thoắt phá cửa sổ nhảy vào, giơ tay tỉnh táo bắn một phát trúng lấy mạng tay súng đứng ở sau lưng Nhiếp Bá Khôn.
Nhiếp Bá Khôn vừa thấy người tới bất giác ngẩn ra, sắc mặt Ngu Minh đại biến, lập tức lui lại duỗi tay vào trong quần áo móc được chiếc điều khiển TV.
Thù Thành nhìn thấy động tác của hắn, lại thấy ánh mắt ngoan độc của hắn đang phóng tới chiếc hộp đồng hồ trên tay của Nhiếp Bá Khôn, trong lòng nhất thời lạnh xuống, nhanh như chớp nhào tới đoạt lấy chiếc hộp của Nhiếp Bá Khôn, ném thẳng ra ngoài, đồng thời xoay người lại giơ súng nhắm thẳng mi tâm của Ngu Minh.
Chiếc hộp bay ra nổ ầm, Ngu Minh ngã ngửa về sau.
Trong nháy mắt viên đạn xuyên vào trán của hắn, trước mắt lại xuất hiện cặp mắt ngấn lệ của Ngu Nhan.
Hắn chết, chị ấy sẽ khóc chứ? Hay là lại cười?
Chắc là vừa đau lòng vừa thấy được giải thoát thôi.
Có phải cuối cùng chị ấy cũng có thể mang theo con gái của mình sống một cuộc đời bình lặng khao khát đã lâu? Hay là, không có mình và anh che chở, chị ấy sẽ lâm vào số mệnh càng bấp bênh?
Ngu Minh trợn mắt ngã xuống mặt đất, máu chảy đầm đìa, rơi vãi tứ phía.
Vài phút sau, Nhiếp Bá Khôn mới tỉnh táo lại từ trong tiếng nổ vang. Ông gần như không có vấn đề gì, chỉ cảm thấy có một người hơi nặng đè trên người mình.
Ông đột nhiên nhớ tới, trong nháy mắt khi chiếc hộp nổ tung, Bùi Thù Thành bay tới ôm mình đẩy ngã xuống mặt đất.
Nhiếp Bá Khôn vịn bờ vai của anh muốn đỡ anh dậy, vừa chạm tay vào lại chỉ thấy một mảnh trơn nhẵn, giơ tay nhìn, bàn tay dính đầy máu.
Ông lấy lại bình tĩnh, cẩn thận lật người Bùi Thù Thành đặt nằm xuống mặt đất. Chỉ thấy anh nhắm mắt lại, sắc mặt tái nhợt. Trong phòng đổ nát không chịu nổi, xung quanh người chết, kẻ ngất.
Nhiếp Bá Khôn chăm chú nhìn anh, chua chát hỏi: “Tại sao?”
Thù Thành khẽ mở mắt ra, ánh mắt vô lực nhìn ông một cái, khẽ nói: “Tôi là con trai của Triệu Thù.”
Trong đầu Nhiếp Bá Khôn nổ ầm một tiếng, còn chấn động hơn cả tiếng nỏ ban nãy.
Bùi Thù Thành…Bùi Tiêu Mẫn, Triệu Thù, Nhiếp Minh Thành!
Ông gắt gao nhìn kĩ đường nét khỏe mạnh và thâm thúy của Thù Thành. Khó trách, khó trách lần đầu tiên gặp mặt, ông đã có một loại cảm giác thân thuộc mơ hồ, nhưng sau đó lại…Trong lòng ông chợt thấy thê lương, mờ mịt hỏi: “Làm sao có thể? Chiếc khuyên tai bằng ngọc kia sao lại ở trên tay hắn?”
Thù Thành nghe vậy ánh mắt mở to, sắc mặt dần dần trở nên tái nhợt, giống như lại rơi vào vực sâu thống khổ: “…Người phụ nữ năm đó đưa hắn đến phòng khám bệnh là vợ tôi, năm năm trước…Bọn họ cùng rời khỏi…”
Nghe thế, Nhiếp Bá Khôn hoàn toàn hiểu. Năm đó, chiếc khuyên tai bằng ngọc kia cứ như vậy mà đến tay của Lưu Nhất Minh, mà phần báo cáo giám định DNA đó chắc hẳn cũng bị Dạ Nhiên động tay động chân.
Nhiều năm qua, ông cứ bị Dạn Nhiên đùa bỡn trong lòng bàn tay như vậy, dốc lòng đối đãi hắn, lại tàn sát máu mủ ruột thịt của mình, đến nỗi phụ tử tương tàn.
Trong lòng ông giấy lên một mối hận không thể hình dung, nghiến răng nói: “Cái đồ gian phu dâm phụ này! Ba nhất định sẽ khiến bọn họ chết không còn chỗ chôn!”
Ánh mắt Thù Thành chợt nóng lên, trong đôi mắt đen sâu thẳm cháy lên một ngọn lửa kinh người. Anh một phát bắt được cánh tay của Nhiếp Bá Khôn, mạnh mẽ chống đỡ thân thể lên: “Đừng thương tổn cô ấy, đừng thương tổn Liên Sơ.”
Nhiếp Bá Khôn cả kinh, vội vàng trấn an nói: “Con đừng dùng sức, ba lập tức họi bác sĩ.”
Thù Thành nhìn chằm chằm ông, nhắc lại lần nữa: “Không được đụng đến cô ấy!”
“Ba biết rồi, con cứ yên tâm.”
Ngực anh nhất thời thả lỏng, toàn thân vô lực, lập tức ngã xuống đất, nhắm mắt lại.
“Thù Thành ___”
***
Liên Sơ đột nhiên ngoảnh đầu lại.
Bốn phía không một bóng người, cũng không có bất kì tiếng động.
Lúc này, cô đang ở phòng cà phê ở lầu hai, căn nhà rỗng tuếch, nhìn qua khe hở của rèm cửa sổ, trên đường phố chỉ còn lại bóng đèn đường lẻ loi xám xịt.
Không có Dạ Nhiên.
Căn nhà ở đối diện cũng đen ngòm, lúc trước, Thù Thành đã núp ở đó quan sát toàn bộ động tĩnh ở bên này.
Hiện tại, nơi đó chắc hẳn đã đầy rẫy cảnh sát.
Nghĩ tới đây, Liên Sơ không nhịn được khẽ lắc đầu một cái, Viên Ngạn tất nhiên là sẽ không nghe lời cô nói để cô một mình đơn độc đối phó với Dạ Nhiên.
Nếu như xảy ra chuyện gì, anh ta làm sao đối mặt với sự giao phó của Thù Thành?
Thù Thành…Không biết bên anh hiện tại thế nào?
***
Trong phòng đối diện, hơn mười người cảnh sát đặc nhiệm được trang bị vũ khí đang lẳng lặng núp ở bóng tối cảnh giác quan sát căn phòng ở đối diện.
Lúc này, chuông cửa dồn dập vang lên, âm thanh bén nhọn đột ngột phá vỡ màn đêm.
Tất cả mọi người đều cả kinh, thoáng chốc trao đổi ánh mắt, một người đi về phía cửa, những người khác tản ra phía sau dùng súng cẩn thận che chở đề phòng.
Mở cửa chính ra, một người thanh niên vóc dáng hơi gầy xuất hiện trước cửa. Anh ta vừa thấy tình hình trong phòng không khỏi giật mình, ngay lập tức, đã bị túm cổ đánh ngã trên mặt đất, bảy tám họng súng cùng nhua chỉa vào đình đầu của anh ta.
Người thanh niên bị dọa đến mức khóc to, đũng quần suýt bị ướt.
Có người lạnh giọng hỏi: “Nói, tới đây làm gì?”
“Tôi…Tôi mới ra từ tiệm nét…Một người cho tôi 600 tệ, bảo tôi tới đưa thư…Có, có người nào tên là Viên Ngạn không?”
Viên Ngạn giật mình đi tới: “Thư gì?”
Người thanh niên run rẩy móc một lá thư từ túi tiền ra: “Ở, ở đây ạ, tôi thực sự không biết gì hết…”
Viên Ngạn nghi hoặc nhận lá thư, mở ra, sắc mặt đại biến: bên trong chỉ có một tấm hình – một người phụ nữ xinh đẹp ôm chặt một đứa trẻ chưa tròn tuổi trong lòng, vẻ mặt kinh hoàng nhìn vào ống kính.
Lúc này, điện thoại di động của anh chợt rung lên, anh nghĩ nghĩ, lại chạy tới hành lang bắt máy.
“Ai vậy?”
Bên kia điện thoại truyền tới một giọng nói sảng khoái: “Mỗi người đều có nhược điểm đúng không? Cục trưởng Viên?”