Thù Thành giống như rơi vào một giấc mộng dài, âm thanh hỗn loạn ầm ĩ, đột nhiên xuất hiện hình ảnh hỗn loạn, giống như gần trong gang tấc, nhưng lại giống như bị ngăn cách bởi một lớp thủy tinh, khiến cho người ta nghe không rõ cũng không nhìn rõ. Anh thử phá bỏ lớp thủy tinh kia nhưng lại chỉ có thể càng lún càng sâu, cuối cùng rơi vào một mảnh yên tĩnh màu xanh dương đậm.
Không biết trải qua bao lâu, bên tai đột nhiên truyền đến một âm thanh nghe có vẻ rất xa xôi, âm thanh ấy như những gợn sóng mùa hè, ấm áp và sáng lạn, từ xa lại gần, mê đắm chảy vào trong lòng: “…Một nơi nào đó ở thành phố Hắc Long Giang, có người tự nhận đã tận mắt nhìn thấy một vật thể lạ không rõ là đĩa bay hay là phi thuyền, còn chụp được một tấm hình. Liên hệ tới sự kiện “liên kết giữa các vì sao” trước kia, tin tức UFO lần nữa xuất hiện sau 18 năm dẫn tới sự chú ý rộng rãi…Thù Thành, anh nói chúng ta có phải cũng đi xem thử một chút, không chừng thật sự có phi thuyền ngoài hành tinh phóng xạ xuống người anh thì tốt nhỉ?”
Anh bị giọng nói dịu dàng trêu chọc, tâm trạng nhất thời囧 囧.
Cô nói tiếp: “Còn muốn nghe tin tức gì nữa? Hay là tạp chí tài chính và kinh tế? Thôi đi, nghe xong sẽ làm anh hộc máu. Kể từ lúc tin tức anh bị bệnh nặng truyền ra, cổ phiếu công ty của anh đã hạ xuống rất nhiều điểm. Chỉ là anh cứ yên tâm, giá quặng thiếc thế giới cũng tăng rồi, cho nên giá cổ phiếu của công ty sẽ tăng lại rất nhanh thôi. Còn tin tức thế giới, để em xem lại một chút, không có tí lực nào, người dân thế giới tiếp tục ngồi trong nước sôi lửa bỏng, Syria lại sắp có nội chiến…”
Có lúc cô sẽ dùng đến tài hùng biện đồng thời còn phải động tay chân, ví dụ như hiện tại, lật đi lật lại, đèn lên nhấn xuống trên người anh.
“Thù Thành, anh lại gầy đi rồi, xương cốt có điểm dọa người”, cô lập tức an ủi nói: “Nhưng mà vẫn cực kỳ anh tuấn đó. Thật may là ba anh mời được một người đàn ông làm người chăm sóc đặc biệt cho anh, không thể thích anh được…”
Mặc dù anh bất đắc dĩ bị rơi vào trong tình cảnh này, nhưng thật may là cô vẫn luôn mang đến cho anh rất nhiều khoảnh khắc nhỏ nhặt mà thú vị:
“Hôm nay thầy Lý ở hiệp hội mát xa dạy em một chiếu rất đặc biệt, nghe nói rất có hiệu quả khi trị liệu bắp thịt co rút, em làm thử cho anh xem, nếu đau thì phải lên tiếng nha…”
“Hôm nay em đến suối Hương Khê đấy…hoa mai ở đó cũng nở rồi, quả nhiên giống như là anh nói, cả con suối trải đây cánh hao rơi, cực kỳ xinh đẹp. Thù Thành, sang năm chúng ta cùng đến đó được không…”
“Đúng rồi, hôm nay Lâm Trí tới tìm em, nói cho em biết một chút tình huống của anh, còn bảo em đừng lo lắng nữa. Ha ha, anh ấy còn tưởng rằng em không thấy được mặt anh đấy”, trong giọng nói của cô không khỏi lộ ra một tia đắc ý, “Thiệt là, anh ấy cũng không nghĩ đến em là học trò của ai chứ, chỉ có một chút thủ đoạn của lão đầu nhà anh mà muốn ngăn được em? Bất quá, Lâm Trí đúng là một người bạn tốt...Mặc dù con người của hắn hơi đáng ghét một chút nhưng mà mỗi lần chúng ta gặp chuyện không may, anh ấy luôn ở bên cạnh…”
Dần dần, Thù Thành có thể phân biệt được ban ngày và ban đêm: những lúc ồn ào, người đến người đi là ban ngày, những lúc an tĩnh, gió đêm thổi nhẹ, cô theo gió mà đến là ban đêm.
Cô cũng không phải lúc nào cũng lạc quan và vui vẻ như vậy, có lúc cũng sẽ dã man không hiểu chuyện nổi cáu: “…Bùi Thù Thành, tên khốn kiếp, cái người này đã ngủ bao nhiêu ngày rồi còn chưa đủ hả? Nhanh mở mắt lại cho em!” Cần cổ của anh hơi đau nhói, cô cắn xuống một phát, nhưng cuối cùng lại không nỡ dùng lực: “…Tại sao anh còn chưa tỉnh lại, Thù Thành, em hi vọng anh ôm anh một cái…Anh không muốn sao?”
Dường như có thứ gì ướt lạnh thấm ướt cần cổ của nh, trong nháy mắt trái tim đột nhiên co rút từng trận. Anh muốn mở mắt ra, muốn giơ tay, muốn nhìn thấy dáng vẻ của cô một chút, muốn ôm chặt cô....Nhưng có giãy giụa nhiều hơn cũng không dậy nổi một chút gợn sóng lăn tăn.
Qua hồi lâu, cô dùng giọng điệu giống như là đã ngộ đạo nói với anh: "Không sao, anh muốn ngủ thì ngủ đi. Vậy cũng không tồi, ít nhất chúng ta có thể ngày ngày ở chung một chỗ, em vĩnh viễn đều biết được chồng mình vẫn nằm trên chiếc giường kia, vĩnh viễn không cần lo lắng anh càng già cành có mị lực đến kỳ mãn kinh bị một con nhóc chưa dứt sữa câu đi. Được, cứ như vậy đi, cùng lắm thì em sẽ vì anh mà dập đầu năm mươi năm, nếu đến lúc đó anh vẫn chưa tỉnh lại, em liền mỗi người một chai pô-ta-xi--um Xi-a-nit dẫn anh đi..."
Cô gái của anh, trong lòng phải tức giận đến cỡ nào mới có thể nói ra những lời ngu ngốc này?
Anh nhớ em ___ Liên Sơ
***
Thời gian không thể làm gì khác hơn cứ vậy mà trôi qua, chỉ có cô là kì tích trên chặng đường dài bất đắc dĩ này
Những tháng ngày vui vẻ kia lại khiến cho lòng người vỡ vụn.
Tài nghệ mát xa của cô ngày càng thành thục, "...Thoải mái không? Có phải cảm thấy có một luồng nhiệt nóng chảy tới huyệt vị, xoa bóp các huyệt vị này rất có hiệu quả kích thích thần kinh não bộ...Đây là cường gân hoạt huyết....Đây là..." giọng nói của cô nhỏ hơn vài làn, "tráng dương sinh tinh..."
Một luồng nhiệt nóng bất tri bất giác chạy xuống bụng dưới của anh.
Giọng điệu của cô cũng hơi thay đổi, thật nhỏ giọng nói: "Ông xã, anh nói bây giờ XX nó, nó sẽ có phản ứng không?"
Cõi lòng anh không khỏi mong đợi.
Kết quả....
"Ách, đây là cô bổn bồi nguyên..."
Chờ đợi nửa ngày, cuối cùng lại chờ được cô bình tĩnh đem tay di chuyển đến huyệt vị trên bắp đùi anh...Lại một lát sau, cô cực kỳ chán nản dừng lại nói: "Thù Thành, anh khỏi cần phản ứng thật sự cho em xem, em biết rõ chức năng sinh lý của anh bình thường, thật. Lần trước giúp anh tắm, em đã phát hiện. Huyệt vị đó thật sự có hiệu quả như vậy? Aizzz, lúc này anh như vậy là có ý gì? Chẳng lẽ để em ngồi lên người..."
Giọng nói của cô ngừng lại, anh không nhịn được mà khẩn trương lê.
Một lát sau, cô tưc giận nói: "Không được, không được, đây là bỉ ổi, bỉ ổi anh có hiểu không? Hiện tại anh lại không có ý thức, nếu như em làm chuyện đó...Ai da, thật quá đáng rồi."
Gặp quỷ, ai có thể giúp anh gõ mạnh vào đầu cô một phát không?! Bỉ ôi? Đầu óc của cô rốt cuộ có hình dạng gì?!
Cô dứt khoát đánh gãy ỹ nghĩ không an phận của mình, "Sắc là lưỡi dao sắc bén! Kỳ Liên Sơ, cô đừng có nhìn thấy sắc đẹp lại biến thành cầm thú!"
Thù Thành: "..."
***
Anh đoán thời tiết đã đến khoảng tháng tư và tháng năm, trong không khí phiêu đãng một cỗ hương vị của nắng ấm và hoa quả nhàn nhạt. Nếu như là dĩ vãng, anh có thể cùng cô ngắm nhìn cảnh đẹp mây trên đỉnh núi đẹp tựa khói sương.
Qủa nhiên, cô nói với anh: "Thù Thành, lại đến tháng tư rồi. Có nhớ không? Lần đầu tiên chúng ta gặp mặt cũng là tháng tư."
Giọng điệu của cô chậm rãi giống như chảy qua một tầng mây mỏng trên bầu trời xanh biếc của thành phố Đồng, ánh nắng tươi sáng của tháng tư.
"Sau đó, cũng gặp lại vào tháng tư..."
Đúng vậy, tại nhà hàng Hạnh Vũ Nam dưới ánh đèn đêm rực rỡ.
"...Thù Thành, nếu anh có thể nhìn thấy em vào một tháng tư khác nữa, em hi vọng khi đó em chưa quá già..."
"Phải rồi." qua một hồi lâu, cô lại nói: "Anh đoán xem vừa rồi ở trong sân em đã nhìn thấy cái gì? Ba mẹ anh cư nhiên đứng ở đó ầm ĩ! Ầm ĩ đến tàn bạo ấy...., nhưng cứ ầm ĩ mãi liền...Ai, hay là anh sớm tỉnh lại đi, nếu không bọn họ thừa dịp anh ngủ thiêp đi chuẩn bị sinh cho anh thêm một đứa em cũng không chừng...."
Thù Thành: Sau đó, giọng nói của cô toát ra một nỗi phiền muộn không đè nén được: "Thù Thành, mặc dù mẹ anh đã lẩn tránh ba mươi năm, nhưng mà vẫn không thoát khỏi duyên phận với ba anh, thật ra, bọn họ như vậy cũng tốt. Thù Thành, không phải muốn em cũng chờ đợi lâu như vậy chứ? Thật ra thì em chẳng sợ gì cả, chỉ sợ thời gian quá dài, anh sẽ quên mất em..."
Trong lòng Thù Thành có một khoảng không chua xót, nhưng mà, trong nỗi chua xót ấy lại mang theo vài phần thản nhiên và ngọt ngào khó tả.
Việc đau khổ nhất trên đời này chính là không có cách nào ôm được người trong lòng.
Nhưng hạnh phúc nhất chính là được người mình yêu vĩnh viễn chờ đợi bên cạnh mình không xa không rời, không bao giờ từ bỏ.
Anh cảm thấy một bên giường ngủ hơi hạ xuống, một thân thể ấm áp nhẹ nhàng dựa sát vào anh.
"Thật xin lỗi, Thù Thành, em có chút mệt mỏi, em có thể dựa vào anh nằm một lát không?"
Cô khẽ tựa người vào vai anh, giống như mọi lần.
Mặc dù bả vai dày rộng rắn chắc của anh nay đã trở nên gầy gò, mỏng mang, nhưng chỉ cần được tựa vào vai anh, cô thấy đã đủ.
Thế giới trở nên tĩnh lặng, dịu dàng.
Anh và cô, bất tri bất giác ngủ thiếp đi.
Chương 52: Đại kết cục
Không biết đã bao lâu, không gian tĩnh lặng đột nhiên bị một giọng nói cực kỳ tức giận phá vỡ: “Kỳ Liên Sơ, mau cút khỏi đây cho tôi!”
Mọi thứ xung quanh bắt đàu trở nên huyên náo hỗn loạn, kích động cãi vã, chỉ trích cay nghiệt, khuyên giải bất đắc dĩ, càng lúc càng nghiêm trọng. Anh nghe thấy Liên Sơ cực kỳ căm phẫn nói: “Ông có quyền gì mắng chửi tôi như vậy? Tôi nhượng bộ thêm lần nữa là bởi vì ông là cha của Thù Thành. Được rồi, bây giờ ông có thể đuổi tôi đi, bất quá, tôi cũng nói cho ông biết, tôi sẽ quay lại.”
Nhiếp Bá Khôn lạnh lùng nói: “Cô nghĩ rằng chỗ này của tôi là vườn rau để cô muốn đến thì đến muốn đi thì đi à? Kỳ Liên Sơ, đừng có ỷ vào A Thành thích cô mà hếch mũi lên mặt được voi đòi tiên, không sợ chết thì cô cứ việc quay lại, xem tôi còn có thể tha thứ lần nữa không.”
Liên Sơ giận quá hóa cười: “Bác trai à, ngài cũng già đến 60 tuổi đi, được, ngài cứ tiếp tục ở đây hoành hành đi, bảo trọng thân thể mình cho tốt, để xem cuối cùng ngài có thắng nổi tôi không.”
Nhiếp Bá Khôn tức giận đến cả người phát run: “Cô…cô…Đuổi cô ấy ra ngoài cho tôi!”
Vệ sĩ đứng ở xung quanh xông tới.
Triệu Thù đứng ở một bên bất đắc dĩ khuyên nhủ: “Bá Khôn, cái người này, đã bao nhiêu tuổi rồi mà còn thích gây sự như vậy? Liên Sơ, con về trước đi, đừng tranh cãi với ông ấy nữa…”
Trong lúc hỗn loạn, ba người họ không chú ý tới đồ thị trên máy điện tâm đồ hơi khác thường.
Giờ phút này, người đau khổ nhất trong cuộc cãi vã của bọn họ chính là Bùi Thù Thành.
Anh không ngờ có một ngày Liên Sơ bị chỉ trích và chửi rủa ngay trước mặt anh như vậy, lúc này, cha anh và mấy gã thuộc hạ kia lại còn ở đó thô lỗ đuổi cô đi.
Anh không có cách nào tha thứ dễ dàng cho người khác dám đối xử với cô như thế, cho dù là ai cũng không được. Liên Sơ bề ngoài hòa nhã cởi mở của anh trên thực tế rất cao ngạo, nhưng cô lại vì anh mà phải chịu uất ức như vậy.
Trong lòng Thù Thành như bị ngàn vạn mũi kim đâm thẳng, anh cố gắng muốn mở mắt ra, muốn phát ra giọng nói để ngăn cản họ, nhưng cuối cùng lại chỉ có thể không chút động đậy nằm ở trên giường mặc cho vợ mình bị người khác coi là tên trộm và đuổi ra một cách chật vật như vậy.
Cảm xúc của anh chưa từng xám xịt như vậy, chưa bao giờ hận sự bất lực của bản thân mình như vậy.diễn-đàn-lê-quý-đôn. Liên Sơ…Anh dường như nhìn thấy hình ảnh Liên Sơ bị người ta đẩy ra cửa, lả đảo hai bước đứng không vững, quay đầu lại xem xét cửa chính đã bị đóng lại cái rầm, lại ngẩng đầu nhìn xem cỏ cây rực rỡ khắp núi rừng, trầm mặc chốc lát, cười bất đắc dĩ, một mình đi bộ xuống núi.
Ngọn gió xuân thổi qua mang theo mùi hương của cây cỏ, bóng lưng của cô càng cô độc và cô đơn, dù có kiên cường hơn nữa, có cười nhiều hơn nữa cũng không che giấu được dáng vẻ cô độc của cô.
Không phải là cô lại ở trong gió không một tiếng động mà khóc đấy chứ?
Thù Thành rất muốn nhìn thấy vẻ mặt của cô vào lúc này, dù nó có thể khiến anh đau khổ không nguôi, nếu có thể để anh được nhìn thấy cô lần nữa, có bảo anh phải trả giá cao cỡ nào anh cũng đồng ý.
Anh chưa bao giờ trải qua lo lắng và chờ đợi.
Nhưng cô lại không hề quay lại.
Đêm thứ nhất…
Đêm thứ hai…
Đêm thứ ba…
Dù chỉ một phút cũng trở nên không thể kiên nhẫn. Rốt cuộc là cô thế nào rồi? Bị cha của anh ngăn lại bên ngoài? Hay là thật sự như lời cha anh đã nói, làm tổn thương cô?!!
Khả năng ấy khiến cho lòng anh rối loạn như điên. Vô số ngọn lửa bừng bừng thiêu đốt anh.
Lồng ngực bởi hít thở không thông mà như muốn nổ tung, cách một lớp thủy tinh nặng nề ngăn cách, anh đột nhiên nhìn thấy gương mặt của cô, không chút biểu cảm, chỉ có ánh mắt mờ mịt ẩn chứa nỗi ưu thương. Chỉ thấy cô mỉm cười nhìn anh, sắc mặt tái nhợt không có chút huyết sắc nào cũng không hề có nhân khí.
Không! Không được!!
Anh nhào tới, tiếng động vang dội…Thù Thành nằm trên giường bệnh đột nhiên mở mắt ra.
Người hộ sĩ đang đấm bóp cho anh trợn tròn mắt kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mặt, hơn nửa ngày sau mới phản ứng kịp, la lớn: “Mọi người tới đây…Đi tìm bác sĩ nhanh lên…”
Trong nháy mắt, trong phòng hỗn loạn, Nhiếp Bá Khôn nhìn Thù Thành trên giường, đôi môi run rẩy nói không nên lời, Triệu Thù nhào tới bên giường, nước mắt rơi đầy mặt.
Bác sĩ đi tới, hòa nhã nói: “Xin ngài nhường lối một chút, để tôi kiểm tra giúp bệnh nhân trước.”
Triệu Thù vội vàng gật đầu đứng dậy, Thù Thành quay lại gắt gao nhìn bà, sau đó ngẩng đầu lên liếc cha của mình một cái, hầu kết xoay động, qua hồi lâu mới phát ra một tiếng cực kì khó khăn: “Liên…”
Bác sĩ vui vẻ nói: “Vẫn chưa bị mất tiếng!”
Thù Thành nhìn ông ta chằm chằm, nói lại lần nữa: “Liên…”
Triệu Thù thận trọng hỏi: “Có phải con lo lắng cho Liên Sơ? Yên tâm, con bé không có việc gì.”
Nét mặt Thù Thành chợt buông lỏng.
Bác sĩ làm kiểm tra tổng quát cho anh, không nhịn được thở dài nói: “Thật đúng là kì tích, hôn mê trong một thời gian dài như vậy tỉnh lại còn có thể phân biệt được người thân của mình, lại không hoàn toàn mất tiếng…Thật là kì tích.”
Nhiếp Bá Khôn vui mừng hỏi: “Vậy lúc nào thì có thể hồi phục hoàn toàn?”
Nụ cười trên mặt bác sĩ hơi cứng lại: “Ách…Việc này cũng khó mà nói được, tình trạng hồi phục và thời gian hồi phục chủ yếu phụ thuộc vào vị trí và mức độ tổn thương của đại não cùng với tập luyện phục hồi chức năng. Chẳng qua là, mọi người phải chuẩn bị tư tưởng cho tốt, đây là một quá trình khá dài, chỉ là, theo tôi thấy, bệnh nhân có thể thông qua tập luyện phục hồi chức năng để đạt tới khả năng có thể tự lo liệu cuộc sống vẫn rất có hi vọng.
Trong lòng Nhiếp Bá Khôn và Triệu Thù không nhịn được trầm xuống. Đó là Thù Thành đấy! Con trai của họ cho tới bây giờ đều là ‘rồng’ trong biển người, nhưng bây giờ lại chỉ có thể vui mừng vì có khả năng khôi phục được đến mức tự lo liệu cuộc sống.
Ánh mắt Thù Thành hơi tối sầm lại, ngay sau đó lại thay đổi trở nên thâm thúy mà bình tĩnh.
***
Sau khi bác sĩ rời đi, Triệu Thù nâng giường bệnh lên, ngồi ở mép giường nhìn ánh mắt trấn tĩnh của con trai, trong lòng vừa vui mừng vừa chua xót, khóe mắt bất giác cũng ướt nhèm.
Nhiếp Bá Khôn hơi khẩn trương đừng một bên nhìn con trai, sau nửa ngày mới lộ ra vẻ mặt tươi cười, đang định mở miệng nói chuyện, Thù Thành đột chợt ngẩng đầu lên lạnh lùng nhìn ông một cái, lời nói đến miệng của Nhiếp Bá Khôn đột nhiên bị mắc lại trong cổ họng.
Triệu Thù nhìn cha con bọn họ, ngầm thở dài, dịu dàng nói: “Thù Thành, có phải con muốn gặp Liên Sơ? Mẹ sẽ thông báo để con bé chạy đến đây?”
Nhiếp Bá Khôn đang muốn nói gì đó, nhưng nhìn Thù Thành muốn nói lại thôi.
Giờ phút này, khuôn mặt đóng băng của Thù Thành mới xuất hiện một nụ cười.
Triệu Thù khẽ mỉm cười, đang định đứng dậy, ngón tay Thù Thành đột nhiên khẽ động, vô lực đặt lên mu bàn tay của bà.
Triệu Thù sững sờ, ngẩng đầu lên, chỉ thấy Thù Thành đang bình tĩnh quan sát hình ảnh của mình qua gương.
Người trong gương hoàn toàn xa lạ, dáng vẻ tiều tụy, toàn thân cứng đờ, muốn nói ra một chữ, cử động ngón tay cũng rất khó khăn.diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn
“Thù Thành, em muốn anh ôm em một cái…” Anh đã nghe cô nói đi nói lại rất nhiều lần.
Triệu Thù nghi hoặc nhìn anh, chỉ thấy anh chậm rãi cử động khóe môi, dùng hình môi nói: “Chờ một chút.”
***
Triệu Thù và Nhiếp Bá Khôn bước ra khỏi căn phòng của Thù Thành. Nhiếp Bá Khôn không khỏi lau mồ hôi lạnh, nói: “Bà nói xem vừa rồi con trai nhìn tôi như vậy là có ý gì? Cứ nhìn như vậy khiến trong lòng tôi cũng nổi da gà.”
Triệu Thù liếc ông một cái nói: “Ông vẫn không rõ là ý gì? Ông thừa dịp người ta hôn mê bắt nạt vợ người ta, người ta còn có thể cho ông một sắc mặt tốt?”
Nhiếp Bá Khôn lúng túng nói: “Không phải là tôi chỉ nói mấy lời để hù dọa con bé một chút thôi sao? Lại không thật sự làm như vậy. Liên tiếp mấy tháng, con bé đêm đêm lẻn vào trong phòng Thù Thành, tôi cũng không phải người ngu không thể phát hiện, còn không phải mắt nhắm mắt mở sao? Vậy mà con bé càng lúc càng quá đáng, lại dám qua đêm ở chỗ này! Tôi đương nhiên là tức giận, nhìn không thuận mắt. Nếu con bé thực sự muốn ở lại làm con dâu của nhà họ Nhiếp thì nên dập đầu nhận lỗi mới đúng. Con bé thì hay rồi, một điểm cũng không chịu thua…”
Ông nói xong nhìn thấy Triệu Thù đang quắc mắt, đột nhiên đổi đề tài nói: “Chỉ là A Thành quả thật không hổ là con tôi, thích phụ nữ đều phải chết lên chết xuống như vậy.”
Sắc mặt Triệu Thù hơi đỏ lên, làm mặt lạnh không thèm để ý đến ông tiếp tục đi về phía trước.
***
Những ngày kế tiếp, Thù Thành bắt đầu gian nan tập luyện phục hồi. Anh khiến cho bác sĩ chủ trị mỗi một tuần đều phải kêu lên một lần ‘đúng là kì tích’: ngày thứ hai đã bắt đầu tự ăn cơm, ba ngày sau đó có thể nói rõ ràng những câu đơn giản, khả năng ngôn ngữ và khả năng hành động tiến bộ vượt bậc mỗi ngày, mà trí nhớ và năng lực tư duy lại càng khôi phục nhanh hơn nữa.
Thông thường mà nói, những người bệnh trải qua một thời gian dài hôn mê sau khi tỉnh dậy đều trải qua giai đoạn cảm xúc cực kỳ nóng nảy, không ít người bởi vì cảm thấy mất mác và thất bại còn có thể sinh ra khuynh hướng bạo lực nghiêm trọng. Nhưng Bùi Thù Thành lại rất bình tĩnh và kiềm chế khiến người khác không dám tin anh là người có đại não mới bị tổn thương nghiêm trọng, làm cho người ta chỉ có thể nghĩ tất cả đều là nhờ anh có ý chí nghị lực và được số phận ưu ái.
***
Một tuần sau.
Liên Sơ đứng ở một căn biệt thự khác bần thần hồi lâu. Kể từ lúc bị đuổi ra khỏi biệt thự lần trước, đã rất lâu cô không được nhìn thấy Thù Thành. Nhiếp Bá Khôn tăng cường cảnh giới, hơn nữa còn đem những góc chết của camera mà vất vả lắm cô mới tìm ra được cài đặt lại. Bây giờ mà cô lẻn sang từ đây nhất định sẽ bị bắt lại.
Aizz, mặc kệ mặc kệ! Cứ chơi với lão già kia đi, dù sao hôm nay cô cũng nhất định phải đến gặp Thù Thành!
Cô dứt khoát cắn răng một cái, như một con mèo leo qua tường của biệt thự.
Rất may, không có ai lập tức nhào tới gọi lớn.
Liên Sơ vội vàng nắm chặt thời gian chạy vào phía trong, hết sức cẩn thận né tránh camera, rất nhanh đã vòng tới trước cửa sổ căn phòng của Thù Thành, kéo cửa sổ ra nhảy vào trong phòng.
***
Thù Thành vẫn an tĩnh nằm trên giường lớn, gương mặt dưới anh trăng thật anh tuấn mà gầy gò.
Liên Sơ chạy chạy nhanh tới đầu giường, quỳ xuống si ngốc nhìn anh.
Mấy tuần không gặp, anh dường như đã thay đổi không ít, lại gầy hơn sao? Cô đưa tay vuốt ve gương mặt gầy gò của anh, tim chợt đau xót, cúi đầu hôn xuống môi anh.
Cô cảm thấy môi anh khẽ hé mở, nhẹ nhàng ngậm mút môi cô.
Lập tức, tất cả máu trong người Liên Sơ như ngừng chảy, toàn thân cứng lại như một tảng đá, không động đậy không phản ứng chút nào. Xúc cảm ở môi càng lúc càng quen thuộc, bờ môi ấm áp này, nụ hôn quyến luyến triền miên này…Cô ngơ ngác để mặc anh dịu dàng hôn, qua thật lâu, bên tai mới truyền tới một tiếng than nhẹ: “Liên Sơ…”
Sấm chớp đùng đùng!!!
Cô hét lên một tiếng nhảy dựng lên, chăm chú quan sát người trên giường: anh tỉnh! Anh đã tỉnh! Anh tỉnh rồi!!!
Cô liều mạng chạy đến kéo cửa phòng ra hô lớn: “Mọi người mau tới đây, THù Thành tỉnh rồi…”
Sau khi gọi xong, cô lại chạy lại nhào tới đầu giường ôm chặt lấy bờ vai của anh, nước mắt rớt như mưa.
Hốc mắt Thù Thành cũng ẩm ướt, dùng sức nâng cánh tay muốn vuốt ve mái tóc của cô. Lúc này, trên hành lang truyền tới một loạt tiếng bước chân vội vàng lộn xộn.
Liên Sơ đứng lên, lau sạch nước mắt quay đầu nói với mọi người đứng ở phía sau: “Thù Thành đã tỉnh.”
Nhiếp Bá Khôn, Triệu Thù, nhân viên chăm sóc đặc biệt, vệ sĩ…Cả phòng không một ai lên tiếng nói chuyện.
Liên Sơ hoài nghi nhìn bọn họ, một lúc sau ánh mắt liền biến dổi, cô quay đầu lại, chỉ thấy Bùi Thu Thành đã chống đỡ ngồi dậy, ánh mắt trấn tĩnh nhìn cô.
Cô nói khô khốc: “Anh đã sớm tỉnh lại rồi hả?!”
Sắc mặt Thù Thành khẽ biến: “Liên Sơ…”
“Anh đã sớm tỉnh lại!!!” Cô bỗng cao giọng, ánh mắt không nhịn được run rẩy, “Em lo lắng như vậy, mỗi ngày đều ăn không ngon ngủ không yên…Anh…Anh đã sớm tỉnh lại rồi hả?!”
Sắc mặt Thù Thành trắng bệch, giọng nói khàn khàn: “Liên Sơ, anh…”
Liên Sơ đột nhiên quay đầu lại xông ra ngoài.
Cô chạy như điên dọc theo đường núi, nước mắt rơi xuống phiêu dật trong gió, trong ngực tràn ngập cuồng loạn không biết là vui mừng hay là uất ức.
Anh đã tỉnh…
Anh đã tỉnh…
Anh đã tỉnh…
Tên khốn kiếp này…
Nhiếp Bá Khôn nhìn ánh mắt đờ đẫn của con trai, thở dài nói: “Đừng lo lắng, ba nhất định sẽ đem con bé quay lại cho con.”
Thù Thành khôi phục tinh thần lại, lắc đầu một cái, dùng giọng nói cứng ngắc như cũ nói: “Không, con tự đi.”
***
Dưới chân núi Mai, trước cổng nhà bọn họ.
Thù Thành giơ tay chậm rãi nhấn mật mã, chiếc cửa cảm ứng tự động mở ra.
Nhân viên chăm sóc đặc biệt Trình Chính Đang đẩy xe lăn tiến vào.
Bên ngoài biệt thự không một bóng người.
Thù Thành nhìn tất cả vật dụng quen thuộc trong nhà, im lặng thật lâu.
Trình Chính Đang nói: “Anh Thành, chúng ta về trước đi, thân thể của anh không thể quá mệt mỏi.”
Thù Thành lắc đầu, suy nghĩ một lát lại nói: “Đi đến suối Hương Khê.”
***
Phía Nam chân núi Mai, bên bờ Hương Khê.
Một bóng dáng quen thuộc quả nhiên đang cúi đầu ngồi bên dòng suối ngẩn người.
Anh còn nhớ rõ, vào một đêm nào đó, ánh trăng sáng tỏ, cô cũng ngồi bên dòng suối như vậy, cúi đầu đưa tay vốc nước, nước như tơ lụa chảy xuống từ kẽ tay, rơi vào tiếng chảy róc rách…
Đêm hôm ấy, bọn họ đứng dưới bầu trời đầy sao, xúc động hôn môi. Cô kinh ngạc nhìn anh, ánh mắt dần dần hóa thành dòng suối trong suốt mà dịu dàng, qua hồi lâu mới mở miệng nói: “Có dòng Hương Khê làm chứng, tôi Kỳ Liên Sơ suốt cuộc đời này tuyệt đối không phản bội Bùi Thù Thành nữa, nếu như làm trái lời thề sẽ phải chịu bơ vơ cả đời.”
Đứa ngốc, cho dù cô phản bội anh thế nào đi nữa, anh cũng không để cô phải chịu bơ vơ cả đời.
Liên Sơ nghe thấy tiếng động, quay đầu lại nhìn thấy bọn họ. Cô đứng dậy, cũng không nói chuyện, không động đậy, cứ như vậy tức giận nhìn anh.
Thù Thành mỉm cười, vươn tay, lẳng lặng nói: “Tới đây, Liên Sơ, bây giờ anh có thể ôm em rồi.”
Liên Sơ giật mình, qua hồi lâu, gương mặt lộ ra một nụ cười rưng rưng mà sáng lạn, chạy gấp tới ngồi khuỵu xuống ôm chặt anh.
***
Cũng trong nháy mắt đó, cuộc sống dĩ vãng như một thước phi quay chậm xẹt qua trái tim. Uổng phí bao nhiêu công sức, bấy nhiêu khổ sở! Trải qua ngàn kiếp, thoát khỏi sai lầm, ân sâu nghĩa nặng, người cũ tình thâm, may mắn vẫn chỉ có em cùng anh làm bạn.
--- --------HOÀN CHÍNH VĂN --- --------