Đoản


Buổi sáng vào một ngày nắng đẹp.

Một người đàn ông đang đeo tạp dề đứng bên cạnh kệ bếp, gương mặt đầy vẻ anh tuấn của anh được ánh nắng từ cửa sổ chiếu qua khẽ khàng phát họa đường nét mỹ mều, bên khóe môi hiện lên nụ cười khẽ, lại đầy ấp sự trầm tĩnh của người đàn ông trưởng thành.

Hai tay anh bận rộn chuẩn bị thức ăn, bỗng, từ đằng sau anh có một cánh tay mềm mại trắng nõn vòng qua ôm lấy thắt lưng anh, gương mặt nhỏ nhắn cọ cọ vào lưng anh, giọng nói còn mơ hồ chưa tỉnh ngủ nũng nịu: “Em đói quá.

”Tưởng Đường khẽ mỉm cười, anh buông xẻng trên tay xuống rồi xoay người lại, hai cánh tay rắn chắc ôm gọn cơ thể mềm mại của người con gái vào lòng.

Cúi đầu hôn lên trán cô đầy cưng chiều: “Ngoan, đi rửa mặt đi, sau đó ăn sáng.

Thanh Thần thỏa mãn với sự dịu dàng của anh, cô quyến luyến nhón chân hôn lên môi anh rồi lập tức chạy tọt lên phòng.


Nhìn theo bóng lưng của cô gái, khóe môi Tưởng Đường không nhịn được mà cong lên đầy sủng nịch.

Cơn mưa tầm tả liên miên không ngừng trong một khoảng thời gian dài.

Lúc Tưởng Đường vừa chuẩn bị đồ ăn tối xong xem đồng hồ đã là tám giờ tối, anh nhíu mày nhìn ra cửa, vẫn chưa thấy ai trở về.

Nhìn màn mưa trắng xóa dày đặc bên ngoài, Tưởng Đường dự hồi lâu anh quyết định lấy áo khoác ra ngoài tìm cô.

Nhưng vừa bước đến thì cánh cửa chợt mở ra, Tưởng Đường không nghĩ ngợi cũng biết là cô đã về, lập tức lên tiếng: “Sao lại về trễ! ”Lời nói chưa kịp thốt ra thì đôi mắt anh đã thu lại một bóng người ở ngoài cửa, ngay khi hình ảnh toàn thân Thanh Thần đều ướt sũng từ đầu đến chân mà cô còn đang run rẩy trong cơn lạnh giá, sắc mặt của Tưởng Đường lập tức tối đi, anh trầm giọng bước tới kéo cô vào nhà.

“En xin lỗi! do lúc nãy khi đi về không cẩn thận nên mới bị dầm mưa.

”Thanh Thần run giọng nhìn sắc mặt tối sầm của người đàn ông, chậm rãi giải thích.

Từ đầu đến cuối Tưởng Đường đều không nói một lời, sắc mặt anh lạnh lẽo thâm trầm hơn bao giờ hết, ấn mạnh cô ngồi xuống sofa rồi quay người bước đi.

Lúc trở lại trên tay là một chiếc khăn bông mềm mại và một hộp thuốc y tế.

Đôi mắt Thanh Thần khẽ chớp, cô nhìn anh mà lắp bắp: “Anh! đem hộp thuốc ra làm gì! A! ”Chưa kịp dứt lời thì từ đầu gối truyền đến một cơn đau khiến cô vô thức rụt người lại, đầu gối cô có hẳn một vết thương đang chảy máu đỏ tươi.


Do bị nước mưa ngấm trúng nên giờ nó đã nhiễm trùng mà lan ra.

Tưởng Đường cẩn thận vén váy cô lên đến đùi.

“Ngồi yên.

” Nhìn thấy vết thương trên đùi cô, sắc mặt Tưởng Đường ngày càng tối đi, cô cựa quậy làm anh phải trầm giọng ra lệnh.

Dù cho lúc này anh có giận dữ tuy nhiên anh vẫn hết sức nhẹ nhàng mà thoa thuốc rửa vết thương cho cô, vừa thoa vừa thổi thật khẽ, sau đó dán lên một miếng băng cá nhân.

Xong xuôi hết anh đứng dậy định đi thì có một bàn tay trắng nõn níu tay anh lại.

Tưởng Đường bất động nhìn xuống cô gái nhỏ đang trưng ra vẻ mặt vô tội còn chớp mắt, bao nhiêu sự kìm nén giận dữ của anh lúc này đều bộc ra hết.

Anh không nói không rằng mà đột ngột cúi người xuống dồn ép Thanh Thần lên ghế sofa, nhưng vẫn cố né tránh vết thương đang ở đùi cô.


Đôi môi mỏng phủ xuống chiếm lấy môi cô mà cắn mút.

Thanh Thần giật mình chống hai tay lên ngực anh liền bị anh kéo thẳng giam lên đỉnh đầu, môi bị anh tàn sát đến mức đau đớn.

Khi cô rên lên một tiếng Tưởng Đường mới nhẹ sức hơn một chút, nụ hôn dần mất đi lí trí kéo dài xuống cần cổ trắng ngần của cô! “Đường! ” Thanh Thần bật ra tiếng rên khẽ, không phản kháng nữa mà mặc đôi môi nóng bỏng của anh gặm cắn xương quai xanh xinh đẹp của mình.

Cô biết anh đang tức giận vì điều gì, là do cô dầm mưa về nhà mà còn bị thương.

Có lẽ khi cô run rẩy đứng ngoài cửa anh đã lập tức phát hiện ra sự bất thường của cô, anh luôn quan tâm và lo lắng cho cô nhiều như thế, luôn để ý đến tất cả những điều thuộc về cô! Một cảm giác chua chát và hạnh phúc lan tỏa trong thân thể Thanh Thần, cô run rẩy ngửa đầu đón nhận nụ hôn của anh, hai tay choàng lên cổ anh mà nhiệt tình đáp lại!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận