Đoản


*Quán bar Cám Dỗ TìnhThanh Thần xuất hiện với một chiếc váy màu đen ôm sát thân hình nóng bỏng, phát họa đường cong gợi cảm.Mái tóc đen nhánh như thác nước xõa ra đổ trước ngực.Gương mặt xinh đẹp giờ phút này đây càng trở nên động lòng người dưới ánh đèn, đôi cao gót của cô nện trên sàn nhà phát ra âm thanh khiến ai cũng phải chú ý.Đám người đàn ông trong quán bar nhìn thấy cô đều sững sờ, ngay khi Thanh Thần vừa ngồi xuống quầy rượu đã lập tức tiến tới muốn kết giao với cô.Nhìn đôi mắt tràn ngập ý tứ dơ bẩn của đám đàn ông đó, Thanh Thần cười nhạt: “Cút!”Bị phụ nữ từ chối thẳng thừng như vậy, bọn họ không có mặt mũi nào mà chỉ có thể siết chặt ly rượu trong tay nhìn cô bằng ánh mắt tức giận, sau đó dậm chân bỏ đi.Từng người nào vừa ngồi xuống đã bị ánh mắt lạnh lùng của Thanh Thần đuổi đi, cuối cùng không ai dám tiến lại nữa, cô cũng yên tĩnh hẳn mà thong thả nhấp từng cốc rượu mạnh.Đôi mắt dần trở nên mơ hồ dưới bầu không khí sôi động như thế này.Không biết uống được bao nhiêu, nhưng Thanh Thần không hề say một chút nào.Cô cười khổ một tiếng rồi lấy điện thoại ra bấm vào danh bạ, chọn cái tên được yêu thích nhất mà gọi đi.Hai hồi chuông cứ lặng lẽ trôi qua, cuối cùng cũng có người nhấc máy, một thanh âm trầm trầm dịu dàng của người đàn ông vang lên trong điện thoại: “Thanh Thần?”Giọng nói quen thuộc chảy vào tai khiến Thanh Thần đột nhiên muốn khóc, đã bao đêm cô nhớ giọng nói này muốn phát điên lên vậy.Nhưng mỗi lần như thế thì đều tỉnh lại trong cơn ác mộng đáng sợ vì nhận ra mình ảo tưởng sự hiện diện của anh.Cô trầm mặc giữ điện thoại bên tai mà không đáp lời, im lặng lắng nghe hơi thở bình ổn của anh qua điện thoại.Tưởng Đường nghi hoặc đợi cô, nhưng không có tiếng đáp lại.Ngược lại anh nghe được âm thanh xập xình và nhiều thanh âm hỗn độn khác, anh nhíu mày hỏi lại: “Thanh Thần? Em đang ở đâu?”“Cám Dỗ Tình.” Đôi mắt Thanh Thần rơi vào khoảng vô định, cô mân mê thành cốc rượu nhàn nhạt đáp.Đầu dây bên kia trầm mặc giây lát, cuối cùng vẫn cất lên tiếng thở dài: “Tìm tôi có việc sao?”“Tưởng Đường, anh đến đây gặp em một lát được không? Em rất nhớ anh...” Khóe mắt Thanh Thần ánh lên giọt lệ, cô cắn môi mà bật ra tiếng nói chua xót.Đầu dây bên kia rơi vào trầm mặc, Thanh Thần vẫn không hề thúc giục mà chỉ im lặng đợi chờ.Một lát sau từ đầu dây điện thoại truyền qua một tiếng nói não nề: “Chúng ta đã chia tay rồi...”“Em biết.” Không đợi anh nói hết Thanh Thần đã cướp lời, cô cười chua chát một tiếng: “Anh đến đây gặp em lần này nữa thôi, đây tuyệt đối là lần cuối cùng...!sau này em sẽ không làm phiền anh nữa.


Yên tâm, anh đến đây đi, được không?”“Đợi tôi.” Tưởng Đường trầm ngâm đắn đo hồi lâu cuối cùng vẫn đồng ý.“Em đợi anh.”Lúc Tưởng Đường đến nơi, quán bar lúc này đang trong bầu không gian sôi động, thanh âm xập xình ồn ào phát lên chiếm lấy mọi tiếng nói.Nhưng đôi mắt anh lập tức rơi vào một chỗ tĩnh lặng nhất, một cô gái mặc trên người chiếc váy đen ôm sát nóng bỏng, ngồi một chỗ bên quầy mà bần thần nhìn cốc rượu.Bóng lưng đầy vẻ cô đơn lạc lõng của cô khiến người ta không khỏi chạnh lòng.Tưởng Đường đứng yên một chỗ hồi lâu mới tiến tới đứng trước mặt Thanh Thần, nhìn chiếc váy đen gợi cảm phát họa đường cong mềm mại của cô mà đôi mắt hiện lên sự bối rối nhưng ngay lập tức biến mất.Anh hời hợt nhìn cô cất giọng: “Sao lại uống rượu?”Nghe thấy âm thanh quen thuộc, Thanh Thần lập tức ngẩng đầu lên, giây phút nhìn thấy gương mặt mà cô đã mong nhớ ngày đêm, bao nhiêu sự nhung nhớ đều bộc phát ra.Cô như một người rơi vào cơn mê, nở nụ cười tràn đầy vẻ quyến rũ, vươn tay choàng lên cổ anh: “Anh đến rồi à.”Ngay khi đôi môi cô chuẩn bị chạm vào môi anh, Tưởng Đường đột ngột né tránh khiến môi cô sững lại giữa không trung, anh gỡ tay cô ra lạnh giọng đáp: “Em say rồi.”Sự lạnh nhạt trong đôi mắt Tưởng Đường như một nhát dao đâm vào trái tim Thanh Thần, cô cười khổ mà buông anh ra: “Thà say một lần còn hơn say cả đời.


”Tưởng Đường trầm mặc không nói gì, anh lặng lẽ ngồi xuống cạnh cô gọi một cốc rượu rồi tu ừng ực: “Sao lại đến đây?”Thanh Thần xoay cốc rượu có màu vàng óng ánh, ánh mắt trở nên chua chát mà mỉm cười: “Giải sầu, người đàn ông em yêu sắp kết hôn rồi.”Sống lưng Tưởng Đường bất giác cứng đờ, anh trầm mặc uống rượu không đáp.“Tưởng Đường...!chúng ta còn có thể bắt đầu lại không?” Thanh Thần xoay qua nhìn anh, cô mê mẩn đắm say nhìn góc nghiêng của anh, dù anh và cô đang ngồi kế nhau, cô muốn giơ tay chạm vào mặt anh nhưng lại cảm thấy lúc này qua xa vời...Từ trong đôi mắt Tưởng Đường lóe lên một sự thẩm thấu bất lực, anh lắc đầu cười: “Không thể, chúng ta đã là quá khứ.”Giọng nói trầm thấp, thản nhiên của anh nhẹ như bâng nhưng lại như một con dao cứa nát trái tim Thanh Thần.Là cô ôm hi vọng hảo huyền, hi vọng anh sẽ lần nữa quay lại với cô, mà không nghĩ đến anh đã hết tình cảm với cô từ lâu.“Nói câu này với người con gái hết lòng yêu anh, anh không thấy tàn nhẫn lắm sao?” Cô cười chua chát, nâng cốc rượu lên uống sạch một hơi, mùi vì cay nồng dội xuống bụng như muốn thiêu cháy cả lục phủ ngũ tạng của cô.Cứ thế, hai người họ cứ lặng lẽ uống rượu ở quầy, không ai nói một câu nào.Giữa bầu không gian ồn ào ngoài kia chỉ có chỗ hai người là yên tĩnh và trầm mặc nhất.“Tôi đi vệ sinh một chút.” Thật lâu sau, Tưởng Đường xoa xoa mi tâm đang ê ẩm rồi đứng dậy rảo bước đi.Thanh Thần buông cốc rượu trên tay xuống, nhìn theo bóng lưng của anh dần mất khuất, cô cắn môi nở nụ cười chua chát trong lòng.Lấy từ trong túi xách ra một gói thuốc màu trắng rồi cho vào cốc rượu của Tưởng Đường, ánh mắt trở nên sâu thăm thẳm...Tưởng Đường quay trở lại, anh ngồi xuống nâng cốc rượu lên uống một hơi, Thanh Thần lặng lẽ quan sát anh không rời, anh đã uống nó...!uống cốc rượu đã bị cô bỏ thuốc...“Thanh Thần, ngày kết hôn của tôi tôi hi vọng em sẽ đến.” Tưởng Đường xoa xoa cốc rượu rồi quay sang nhìn cô.“Với tư cách là gì? Bạn bè? Người lạ đã từng hiểu rõ về nhau? Hay...!người yêu cũ?” Thanh Thần cười châm biếm một tiếng: “Mời em đến, anh không sợ cô dâu của anh sẽ ghen sao?”“Cô ấy sẽ hiểu.” Tưởng Đường cúi đầu đáp, sau đó anh hít sâu một hơi định nói thêm gì đó, nhưng đột ngột cảm thấy đầu óc chao đảo một chút.

Anh vịn lấy thành ghế rồi đứng dậy: “Có lẽ tôi hơi say rồi, tôi về trước đây, em cũng nên về đi.”Thanh Thần mỉm cười uống hết cốc rượu rồi đứng dậy đỡ lấy thân hình chao đảo của Tưởng Đường: “Em đưa anh về.” Sau đó dìu anh ra khỏi quán bar..



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận